Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng (Kỳ 24)

07:00 | 10/01/2019

1,334 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - Mới có hai ngày mà trông Phượng hốc hác hẳn. Phải chứng kiến cái chết của ông Trí đối với Phượng là quá sức tưởng tượng. Trong cô luôn có cảm giác dằn vặt như chính cô là thủ phạm gây ra cái chết của ông Trí. Phượng biết, nếu bây giờ mà mang trả lại cuốn hộ chiếu cho bọn Tùng thì cũng chưa chắc cô được yên bởi vì chúng đã giết ông Trí thì chúng cũng không để Phượng sống. Sự dằn vặt cộng với nỗi sợ hãi khiến Phượng mất ăn, mất ngủ.

Nguyễn Như Phong

***

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 24)

Cửa khẩu Tachilek

Quang gật đầu ra ý hiểu. Sau khi đi kiểm tra ở trong phòng, Quang đi theo một ngách nhỏ đi ra, khi ra ngách nhỏ này là một khu vệ sinh ở phía cuối vườn.
Tùng đi sau Quang và nói:
- Phải công nhận ông này thiết kế hầm giỏi thật, mà không hiểu hệ thống thông hơi ông ta đặt ở chỗ nào?!
Quang tự hào nói:
Mày phải biết, người thiết kế cái hầm này là một người chuyên thiết kế công trình ngầm cho bộ đội thời chống Mỹ cho nên ông ta rất có kinh nghiệm.
Tùng hỏi tiếp:
- Thưa anh, nếu như mất điện thì làm thế nào?
Quang nói:
Không có vấn đề gì cả, nếu như mất điện thì ở dưới hầm đã có hệ thống ánh sáng dự phòng.
Tùng lại hỏi tiếp:
- Anh ơi, nếu trong trường hợp bị nhốt ở dưới hầm này thì không khí ở đâu ra mà thở và sẽ ở dưới hầm thời gian được bao lâu?
Quang nói:
- Mày không phải lo, nếu như có Công an đóng ở đây, bọn ở dưới hầm sống cũng được ít nhất ba ngày.
Sau khi chui lên khỏi hầm, Tùng nói với Quang:
- Anh ạ, em thấy cái nhà vệ sinh đặt ở dưới cuối vườn này không hay, ngộ nhỡ có khách khứa của anh đến họ đi ra vườn chơi, rồi họ mở cửa đi toilet thì lúc đó anh ngăn thế nào?
Quang gật gù bảo:
Điều đấy tao cũng đã nghĩ ra, có lẽ phải làm cách khác.
Tùng nói:
- Theo em, hiện nay ở Lào đang có phong trào nuôi ngựa đua, anh mua lấy hai con ngựa đua và biến chỗ này thành chuồng ngựa, thế là chẳng ai để ý cả.
Quang gật gù:
Ý của mày hay đấy. Được, đúng là tao sẽ là phải làm chỗ này thành nơi nuôi ngựa.
Trở về nhà, Quang và Tùng đi vào phòng khách, Quang hỏi tùng:
- Tình hình con Phượng thế nào rồi? Người của mày đã lùng ra chưa.
Tùng trả lời:
- Chắc chắn con Phượng không còn ở Viêng Chăn nữa, nó quá sợ có lẽ đã trốn về Việt Nam rồi.
Quang hỏi:
Thế chúng mày đã cho người về quê nó chưa?
- Dạ, chúng em đã cho người về Vinh tìm nhưng không thấy nó đâu cả. Theo em nghĩ, con này là gái mại dâm, chắc chắn là nó vào thành phố Hồ Chí Minh hay là đi đâu đó, chứ nó biết chất của anh em mình nên nó không dại gì mà ở lại quê cả.
Quang trầm ngâm nói:
- Thực sự là tao rất lo, không hiểu nó có mang nộp cho ai cuốn hộ chiếu đó không? Tao chỉ sợ nó đem nộp cho Công an thì rách việc lắm.
Tùng cố nói cứng:
- Thưa anh, theo em nó không dám, bởi vì nếu nó khai ra thì chính nó cũng mang tội. Em nghĩ, vì nó quá sợ anh em mình nên nó trốn mất tăm thôi. Nhưng anh yên tâm, loại như con này, bao nhiêu năm nay nó sống bằng vốn tự có, mà ăn tiêu như chúng nó mà trốn chui trốn lủi thì lấy gì mà tiêu, thế nào đàn em cũng tìm ra cho mà xem.
Quang thở dài:
- Bên kia cho hay, thằng Tiến “hủi” cũng đã đi rồi.
Tùng giật mình:
- Thằng Tiến “hủi” đi rồi, sao lại phải thế?
Quang lắc đầu:
- Mày chẳng hiểu gì hết, nếu như Công an lùng ra được thằng Tiến “hủi” thì có nghĩa rằng toàn bộ anh em mình ở bên Việt Nam sẽ vào rọ sạch. Nó sẽ khai ra ai là người đưa thuốc độc, ai là người chỉ huy việc này, mày hiểu chứ?
Tùng gật đầu:
- Nhưng mà, dù sao như thế thì cũng ác quá, sao không đưa nó sang bên này.
Quang quắc mắt:
- Sao mày ngu thế? Công an Lào và Công an Việt Nam bây giờ là một, mày không biết bây giờ một đoàn chuyên gia Công an Việt Nam đang ở Lào à? Có thông tin gì về tội phạm là họ đều thông báo cho nhau biết hết, thậm chí còn cử người sang đây để phối hợp với Công an Lào. Bao nhiêu năm vừa rồi các vụ ma túy bị bắt do Công an Việt Nam báo cho Lào hoặc Công an Lào báo cho Công an Việt Nam. Tao sợ rằng, trong vụ này Công an Việt Nam đã cử người sang đây rồi đấy.
Tùng thở dài:
- Anh ạ, theo em chúng ta nên ngừng một thời gian, độ vài tháng xem sao?!
Quang bảo:
- Tao cũng muốn thế lắm, nhưng thôi, số hàng này đã nhận của con Na Tha Von, bây giờ nếu như không giải tỏa ngay thì lấy đâu ra tiền mà trả nó. Mà mày phải biết rằng, con Na Tha Von này bên ngoài trông xinh đẹp như hoa hậu, nói năng nhỏ nhẹ giống hệt như bố nó, nhưng bên trong thì không biết nó là người thế nào đâu, cho nên phải giải quyết hết chỗ ma túy này lấy tiền trả cho nó, xong xuôi rồi thì sẽ nằm im thở khẽ.
Tùng lại hỏi:
- Bao lâu thì giải hết số hàng này hả anh?
Quang nói:
- Nếu như suôn sẻ thì chỉ một tháng là hết, mà thôi mày đừng nói cái chuyện này nữa, nhức đầu lắm. Có lẽ tao với mày, ngày mai sang Thái Lan xả hơi mấy ngày cho đỡ mệt mỏi.
Nghe nói đi Thái Lan xả hơi, Tùng sáng mắt lên:
- Vâng ạ, ở bên Thái Lan em cũng có cơ sở hay lắm.
Quang gật đầu:
- Nhưng chỉ tao với mày đi, đừng nói gì với ông Chiến nhé.
- Vâng ạ!
***
Mới có hai ngày mà trông Phượng hốc hác hẳn. Phải chứng kiến cái chết của ông Trí đối với Phượng là quá sức tưởng tượng. Trong cô luôn có cảm giác dằn vặt như chính cô là thủ phạm gây ra cái chết của ông Trí. Phượng biết, nếu bây giờ mà mang trả lại cuốn hộ chiếu cho bọn Tùng thì cũng chưa chắc cô được yên bởi vì chúng đã giết ông Trí thì chúng cũng không để Phượng sống. Sự dằn vặt cộng với nỗi sợ hãi khiến Phượng mất ăn, mất ngủ.
Đứa bạn cùng phòng là người Nghệ An sang Lào làm nghề gội đầu kiêm mại dâm bảo Phượng:
- Mày có chuyện gì thì nói ra cho tao nghe xem nào?
Phượng lắc đầu:
- Tao không thể nói được, tao mà nói chuyện này ra thì tao chết, mày cũng chết.
Cô gái bảo:
- Nói ra cho nhẹ lòng, làm gì mà mày cứ quan trọng hóa, tao thấy mày cứ rầu rĩ, lo sợ như thế này thì tốt nhất mày nên đi chỗ khác mà ở. Nếu không ngày mai, ở đây có chuyến xe về Thanh Hóa, mày chuồn về đi cho yên thân.
Phượng suy nghĩ hồi lâu rồi bảo:
- Ừ, có lẽ tao phải đi như vậy. Thôi mày ra hỏi hộ tao, ngày mai khi nào có chuyến xe đi Thanh Hóa và mấy giờ khởi hành?
Cô gái nhẩm tính một lúc rồi bảo:
- Không! Ngày kia mới có chuyến đi cơ.
Phượng suy nghĩ hồi lâu rồi bảo:
- Thôi được rồi, mày ra mua vé cho tao, lấy vé loại ghế nằm ấy nhé.

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 24)

Tác giả đang làm việc với Giám đốc Công an tỉnh Xiêng Khoảng về tình hình buôn bán ma túy

Cô gái đồng ý và rồi Phượng móc ví lấy tiền đưa cho cô ta đi mua. Nhưng sau khi cô gái đi khỏi thì Phượng tự nhiên lại thấy lo lắng. Bỗng dưng một tia sáng lóe lên trong đầu. Phượng lấy điện thoại gọi đến một đại lý bán vé máy bay của Vietnam Airline tại Lào và Phượng đặt luôn một vé, sáng ngày hôm sau đi về Việt Nam.
Khoảng nửa tiếng sau, Phượng xuống dưới nhà tìm một người Lào chạy xe ôm và nhờ anh ta đi lấy hộ vé, Phượng cho anh ta 10.000 kíp. Sau khi anh ta đi lấy vé về, Phượng vội vàng bỏ quần áo vào trong túi và lẳng lặng ra khỏi nhà. Phượng đến khách sạn ở sát sân bay và thuê phòng ở đó.
Cô gái sau khi đi mua vé ôtô cho Phượng trở về thì chẳng thấy Phượng đâu, chỉ thấy cửa khóa bên ngoài. Gọi điện thoại cho Phượng thì không được, cô rất bực mình, nhưng rồi cô lại đi đến cửa hiệu gội đầu, có một gã đến gội đầu, nhìn mặt thì đã thấy không phải người lương thiện. Cô ta vừa gội đầu cho gã, vừa suy nghĩ tại sao Phượng đi đâu mà lại không nói gì? Sự lơ đãng của cô đã khiến gã thanh niên để ý, gã hỏi:
- Này cô em, đang gãi đầu cho anh mà nghĩ chuyện gì đấy?
Cô cười buồn và bảo:
- Em đang nghĩ đến con bạn em, nó làm sao ấy.
Gã kia hỏi:
- Bạn em, tên nó là gì?
Cô gái:
- Tên nó là Phượng, nó ở Nghệ An sang đây, ngày xưa nó cũng cặp kè với ông Quang. Anh biết ông Quang không?
Gã kia lắc đầu:
- Chẳng biết Quang nào cả, anh vừa ở Việt Nam sang đây làm ăn được mấy tháng.
Nghe thấy thế, cô gái vui mồm nói:
- Ông Quang này giàu lắm, ông ấy làm ăn ở trên Luông Pha Băng, mỗi lần ông ta về đây là đều lôi con ấy đi. Thế rồi chẳng hiểu có chuyện gì mà từ hôm kia tới nay, nó về nhà em mà suốt ngày em thấy nó cứ lo sợ đến nỗi không ăn, không ngủ được.
Gã kia nói:
- Nó lo cái gì, nó buôn ma túy à?
Cô gái lắc đầu:
- Nào ai biết được nó, thế rồi nó bảo em là ra lấy cho nó vé đi Thanh Hóa cho nó để mai nó về, nó sợ ở đây có người giết, nhưng đến khi em về tới nhà thì đã thấy nó biến đâu mất rồi.
Gã đang gội đầu như bị điện giật, gã hỏi:
- Nó đi rồi à?
Cô gái:
- Ừ thì nó đi rồi, mà tại sao anh lại hốt hoảng thế? Anh biết nó à?
Gã kia ngồi xuống ghế bảo:
- Không! Anh nghe thấy thế thì anh hỏi thôi.
Thế rồi gã đánh trống lảng sang chuyện khác:
- Này, tối nay em đi với anh nhé.
Cô gái hỏi:
- Cho bao nhiêu?
Gã cợt nhả:
- Thích bao nhiêu cũng chiều.
Cô gái:
- Được thôi! Thế em gội đầu cho anh xong, anh em mình đi ăn nhưng anh ở chỗ nào?
Gã nói:
- Anh ở gần bến xe ấy.
Cô gái nói:
- Ừ, chỗ đấy cũng được.
Thế rồi gội đầu xong, gã đưa cho cô gái số điện thoại rồi bảo:
- Anh đi về khách sạn trước, xong rồi em đến luôn nhé.
Vừa ra khỏi cửa gã vội vàng bấm máy.
- Alô! Anh Tùng à? Em đây! Sĩ đây. Tìm thấy ổ của con Phượng rồi.
Tên Tùng hỏi giật giọng:
- Nó ở đâu?
- Em vừa gội đầu, con bé ở đây nói rằng, mấy hôm nay con Phượng đến nhà nó ở, nó lo sợ lắm và nó nhờ con này đi lấy vé ôtô cho nó về Việt Nam, nhưng khi con này về thì không thấy con Phượng đâu cả.
Tiếng Tùng đằng kia gầm lên:
- Như vậy là nó chỉ loanh quanh ở khu vực gần đó thôi. Chắc chắn còn ở trong Viêng Chăn. Tối hôm nay chúng mày phải tìm bằng được nó cho tao.
***
Đêm hôm đó, tại rất nhiều nhà trọ và khách sạn ở Viêng Chăn có một nhóm thanh niên đến hỏi cô gái tên Phượng. Chúng không ngờ rằng, Phượng đã đến khách sạn hàng không và nghỉ ở đấy. Tất nhiên nơi đó, chúng không bao giờ dám đến cả.
Sáng hôm sau, Phượng lên chuyến bay từ Viêng Chăn về sân bay Nội Bài. Nhưng xuống sân bay Nội Bài rồi, Phượng vẫn thấy không yên tâm. Cô không biết bây giờ mình phải làm như thế nào?! Phượng cầm cuốn hộ chiếu và như một kẻ mộng du cô thuê một chiếc taxi và đi thẳng đến Phòng Cảnh sát hình sự của Công an Hà Nội.
Anh sĩ quan trực ban của Phòng Cảnh sát hình sự – Công an Hà Nội nhìn cô gái thất thểu đi vào, anh hỏi:
- Cô đi đâu đấy? Có việc gì?
Phượng nói như người mất hồn:
- Dạ thưa anh! Em cần gặp một người chỉ huy.
Cô gặp chỉ huy làm gì?
- Dạ để em nộp cuốn hộ chiếu này.
Anh sĩ quan trực ban hỏi tiếp:
- Tại sao lại nộp cuốn hộ chiếu? Cuốn hộ chiếu này của ai?
- Dạ cuốn hộ chiếu này em nhặt được, nhưng thôi anh đừng hỏi, anh cho em gặp người chỉ huy.
Anh sĩ quan trực ban ở ngoài cổng quay máy lên phòng và có một trung sĩ cảnh sát nghĩa vụ xuống dẫn cô gái lên.
Đội trưởng Đội Chống cướp của Phòng Cảnh sát Công an Hà Nội rót cho cô một cốc nước, rồi nói:
- Cô bình tĩnh kể lại cho chúng tôi nghe cuốn hộ chiếu này tại sao trong tay cô.
Phượng kể lại câu chuyện một cách rành rọt…
***
Tại phòng làm việc của Thượng tá Minh, có Đại tá Trúc, Phó giám đốc Công an tỉnh, Thượng úy Hoàn, Phó phòng Vương và một cán bộ cảnh sát điều tra nữa, đó là Thiếu tá Hải.
Đại tá Trúc đứng lên:
- Thưa các đồng chí, các đồng chí biết đấy, chuyên án của chúng ta hiện nay đang vào giai đoạn rất gấp, theo những thông tin mà bên Cục Phòng chống ma túy Lào cho biết, cộng với thông tin của Văn phòng Interpol và Cục Chống ma túy của Bộ thì rõ ràng hiện nay ở bên Lào có một đường dây buôn bán ma túy với số lượng cực lớn đang vận chuyển về Việt Nam. Chúng đinh ninh rằng, Xổm Đi đã chết cho nên hiện nay đường dây ma túy này tiếp tục hoạt động. Qua lời khai của Xổm Đi thì chúng ta thấy được cả âm mưu, thủ đoạn và phương thức hoạt động của chúng. Tuy nhiên, nếu chỉ dựa vào lời khai không thôi thì khó có thể làm gì được chúng bởi vì chúng ta thiếu chứng cứ suốt quá trình Xổm Đi giao du gặp gỡ với một số người, trong đó có cả một số người là cán bộ Công an đương chức, đương quyền hiện nay thì những người này đều chỉ có liên quan gián tiếp đến đường dây ma túy chứ không phải trực tiếp. Cho nên chúng ta không làm tốt khâu trinh sát đến tận hang ổ thì khó có thể phá được đường dây này.
Chúng tôi đã báo cáo với lãnh đạo Tổng cục Cảnh sát và Cục Phòng chống ma túy, sau khi trình bày kế hoạch đồng chí Minh soạn thảo cấp trên cũng nhất trí. Tuy nhiên, lãnh đạo Tổng cục Cảnh sát cũng lưu ý chúng ta phải nhớ đảm bảo tuyệt đối an toàn cho các đồng chí trong tổ công tác đi sang Lào trinh sát lần này. Tất nhiên, các đồng chí yên tâm là Công an Lào và bộ phận chuyên gia Việt Nam tại Lào cũng sẽ có những biện pháp hỗ trợ các đồng chí, nhưng do đặc điểm công việc nên các đồng chí phải đi tương đối độc lập.

(Xem tiếp kỳ sau…)

N.N.P