Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng (Kỳ 14)

07:00 | 31/12/2018

1,430 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - Tại phòng của Thượng tá Minh. Các trinh sát bám theo hai gã theo dõi việc thiêu xác Xổm Đi bày một loạt các tấm ảnh lên bàn. Trong đó có cả ảnh chúng đưa điện thoại cho Lê Văn Bá.

Truyện dài kỳ của Nguyễn Như Phong

Hai gã kia cũng có mặt để xem. Một gã lấy điện thoại di động ra chụp lại chiếc lọ rồi với vẻ mãn nguyện, chúng hí hửng lên xe máy phóng đi luôn. Lê Văn Bá cũng đang chờ sẵn ở một quán cà phê. Bá cầm chiếc điện thoại mà một tên vừa đi chụp về đưa cho. Bá xem kỹ ảnh chiếc lọ sành đựng hài cốt rồi nhếch mép cười và lại bấm máy nhắn tin cho ai đó.

***

Tại phòng của Thượng tá Minh. Các trinh sát bám theo hai gã theo dõi việc thiêu xác Xổm Đi bày một loạt các tấm ảnh lên bàn. Trong đó có cả ảnh chúng đưa điện thoại cho Lê Văn Bá.

Một trinh sát mặc cảnh phục, đeo cấp hàm Đại úy tên biểu hiện là Bùi Huy Toàn nói:

- Báo cáo anh, ngay từ chiều qua, khi phát hiện ra hắn đến nhà xác, chúng tôi đã bám theo. Sau khi hỏi được tên tuổi Xổm Đi, hắn đã chụp ảnh lại trang hồ sơ có ghi tên Xổm Đi. Rồi hắn đem cho Lê Văn Bá… đây là hình ảnh hắn mang chiếc điện thoại đưa cho Bá. Chúng tôi xác minh đối tượng này. Hắn tên là Trần Huy Phú, có biệt danh là Phú “bẩn”, có hai tiền án, hai tiền sự về các tội cướp, chống người thi hành công vụ, lừa đảo. Phú “bẩn” quan hệ với Bá như thế nào, chúng tôi chưa rõ. Tuy nhiên, trước đây, chính Bá đã bắt Phú “bẩn” về tội chống người thi hành công vụ và tòa án đã xử hắn 5 năm tù. Hắn mới hết hạn, được ra tù hồi đầu năm. Cơ sở của chúng tôi cho biết không hiểu sao, hắn giàu lên rất nhanh. Khi hắn được ra tù, hắn chỉ làm nghề chạy xe ôm. Hắn ra tù hồi tháng 1 thì tháng 5 hắn đã sửa nhà hết hơn 1 tỉ, lại mua một xe Ford Laser đời 2003; hắn đầu tư với Vũ Thị Hòa, cũng là đối tượng tiền án về tội tổ chức, môi giới gái mại dâm, gần 400 triệu để mở quán cà phê và đồ ăn văn phòng tại phố Trần Hưng Đạo.

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 14)

Cổng chào Chiến thắng ở Viêng Chăn

Thượng tá Minh:
- Hắn có trúng sổ xố độc đắc không?

Đại úy Bùi Huy Toàn lắc đầu:
- Không nghe thấy nói ạ.

Hoàn nói góp bằng giọng chắc chắn:
- Vậy thì chỉ có đi buôn ma túy thôi.

Thượng tá Minh nói mỉa mai:

- Hay là hắn mới được chia của thừa kế.

Đại úy Toàn tưởng thật vội nói:
- Làm gì có anh ơi. Nếu nhà nó giàu có, thì ngày trước, nó không phải đi bới rác ở bãi rác Hà Sơn.

Cầm xem lại những bức ảnh, Thượng tá Minh thở dài:
- Không có gì chán và buồn khi quân ta phải điều tra quân mình – ngừng một lát, anh nói tiếp – Đồng chí tổ chức mạng lưới bí mật giám sát chặt chẽ mọi di biến động của tên Phú và đồng bọn. Tập trung xác minh xem hắn dựa vào nguồn tiền nào mà sửa nhà, mua ôtô, đồng thời kiểm tra thực chất mối quan hệ giữa hắn và tên Lê Văn Bá.

***

Tại phòng làm việc của Giám đốc Công an tỉnh. Đồng chí Vũ, Trung tá Phó phòng An ninh văn hóa tư tưởng đưa cho Giám đốc Vượng một số tài liệu. Đó là các bài viết trên một số blog và trang website.

Trung tá Vũ:
- Báo cáo giám đốc, từ hai ngày hôm nay, một loạt blog đã nối đường link vào blog có tên “chanly.com.vn”, để tải về bài viết “Những dấu hỏi về một vụ ngừng xử bắn”. Bài viết này do một người tên là Trần Công Lý viết. Hắn nói về vụ anh Minh cho hoãn xử bắn tên Xổm Đi và đặt dấu hỏi: Dư luận cho rằng, Thượng tá Minh đã nhận hai trăm ngàn đôla, để hoãn thi hành án. Bài này cũng nói về Thượng úy Hoàn, trinh sát PC17, là người có dòng máu Lào và chắc chắn vụ này không thể không có bàn tay của cậu ấy.

Ngay sau khi bloger Chân lý đưa lên mạng, đã có 30 bloger khác “đao-loát” đưa lên trang của mình. Và ngay cả mấy tờ báo điện tử rồi một vài trang web cũng dựa vào bài đó mà “mông má, tỉa tót” lại rồi đưa lên. Dư luận cán bộ, chiến sĩ trong Công an tỉnh rất xôn xao.

Giám đốc Vượng đọc lướt qua bài viết rồi nhìn Trung tá Vũ như dò hỏi:
- Đồng chí nghiên cứu kỹ chưa? Ai là người viết bài? Blog này là của ai?

Trung tá Vũ:
- Báo cáo giám đốc, theo Trung tâm Thông tin An ninh mạng, blog này mới xuất hiện được một tuần. Thoạt đầu chỉ có một số bài về vụ án chống tiêu cực lấy từ các báo khác đưa lên. Nhưng từ hôm qua thì xuất hiện bài này. Gốc của blog này ở Hà Nội. Nhưng rất có thể người viết bài này đã có quan hệ với đối tượng Trần Công Lý và lợi dụng blog của anh ta để đưa lên. Chúng tôi đang tung trinh sát đi tìm ai là người viết bài này.

Giám đốc Vượng:

- Đồng chí có ý kiến thế nào về việc này?

- Báo cáo giám đốc, tác giả bài này là người khá am hiểu luật, và chắc chắn hắn được ai đó đã chứng kiến việc hoãn thi hành án với Xổm Đi kể lại, cho nên bài viết khá nhiều chi tiết. Tôi hỏi các anh bên Viện Kiểm sát, Tòa án đã tham gia hội đồng thi hành án thì họ cũng cho biết là bài viết tường thuật khá chính xác. Còn việc sự thực anh Minh có nhận tiền và cậu Hoàn có vai trò gì thì thú thật, về mặt logic, tôi nghĩ là chúng ta cũng nên để ý tới. Còn chứng cứ thế nào, cần phải có sự điều tra.

Đại tá Vượng nói với vẻ lạnh lùng:

- Đồng chí cứ cho tìm ai viết bài này, nhưng tuyệt đối phải bí mật. Khi phát hiện ra, phải báo cáo tôi – và chỉ riêng cho tôi, đồng chí rõ chứ?
Trung tá Vũ thần mặt ra rồi nói:

- Báo cáo thủ trưởng, rõ ạ! Nhưng… nhưng thưa anh, có báo cáo trưởng phòng không ạ?
Giám đốc Vượng:
- Tất nhiên là có, nhưng trong Ban giám đốc, thì chỉ báo cáo tôi. Việc này, càng ít người biết, càng tốt. Còn với blog này, cứ kệ họ, với các báo điện tử cũng vậy… Họ muốn đăng gì thì đăng. Nước đục thì mới có cá.

***

Buổi chiều, tại nhà Thượng tá Minh, bữa cơm tối được dọn ra nhưng nét mặt chị Liễu, vợ anh lộ rõ vẻ gượng gạo. Nhưng Minh thì mải suy nghĩ về vạch kế hoạch trinh sát cho chuyên án nên không để ý. Anh ăn rất nhanh rồi lên phòng ngồi viết. Được vài trang, Minh thấy mỏi mệt. Anh nhét tập bản thảo vào chiếc túi hồ sơ, bên ngoài có đề: “Kế hoạch trinh sát cho Chuyên án TGV-05” rồi mở cổng đi ra đường.

Gặp một người hàng xóm đang quét trước cổng, Minh đon đả:
- Chào bác, sao lại quét sân buổi chiều thế này?

Người hàng xóm nhìn Minh bằng ánh mắt khinh bỉ rồi quay đi, tiếng chổi miết xuống sàn xi măng giận dữ. Minh ngạc nhiên định hỏi nhưng rồi anh lại lững thững đi tiếp. Có người ngồi chơi cờ. Minh vừa đi qua thì nghe tiếng nói sau lưng:
- Mẹ kiếp, ăn của nó mấy trăm ngàn đô để tha chết cho thằng buôn ma túy… thế mà bấy lâu nay, mình cứ tưởng thằng cha này tử tế cơ đấy.

Có tiếng cười rộ lên và xen lẫn tiếng nói:
- Hoãn xử bắn mà có 200 ngàn thì quá rẻ.

- Đấy là báo chí mới phanh phui ra nào ai biết đích xác bao nhiêu. Đảm bảo ngày mai hắn vứt Honda, đi “lếch-xù” cho coi.

Minh quay ngoắt lại. Mấy người vội cúi xuống như chăm chú chơi cờ. Minh, hỏi một người lớn tuổi nhất:
- Chú Hữu, chú hay ai vừa nói đấy?

Ông Hữu nhìn Minh chòng chọc rồi nói mỉa mai:
- Thưa ông công an, tôi có nói gì đâu ạ. Có điều gì làm ông động lòng à?
Minh sững người khi nghe ông Hữu nói thế. Anh và ông Hữu bấy lâu nay vẫn quý nhau lắm, vậy tại sao lại thế này? Những lời ai đó vừa nói rõ ràng là nhằm vào anh. Minh chưa kịp hỏi thêm thì ông Hữu xóa ván cờ đang chơi dở một cách phũ phàng rồi nói to:

- Dẹp tụi bay, kẻo công an bắt vào tù về tội chơi cờ bạc ngoài đường phố bây giờ. Rồi lại mất khối tiền để chạy án đấy!
Mọi người đứng dậy và giải tán, để Minh đứng chưng hửng.
Anh chạy vội về nhà thì thấy Liễu đang ngồi, nét mặt ủ dột. Minh ngồi gần vợ, anh khẽ khàng hỏi:
- Có chuyện gì mà thái độ của em lạ thế?

Chị Liễu không trả lời mà lấy trong hộc tủ ra tờ giấy, in bài viết trên blog có tên là Chân Lý. Chị đưa cho anh coi và nói:
- Anh coi đi. Lúc nãy người ta còn photo, đem qua đây rao bán đấy.

Minh chăm chú đọc xong và chợt anh phì cười:
- Thế em tin vào cái thứ rác rưởi này à? Đây là đứa mất dạy nó viết trên các blog, mà blog này, nó giống như thằng điên, đứng giữa đường chửi càn.

Chị Liễu:
- Nhưng không có lửa làm sao có khói.

Minh:
- Giải thích cho em thế nào bây giờ nhỉ…

Minh vỗ trán mấy cái rồi nói:
- Thôi, anh sẽ để giám đốc giải thích cho em. Còn em, hãy cứ yên tâm. Anh không làm em xấu hổ đâu.

Rồi anh gật gù:
- Hóa ra là vì cái “lá cải” này đây, cho nên chú Hữu vừa rồi cũng nói bóng gió.

Chị Liễu:
- Lúc nãy em ra chợ, có người còn chửi vỗ mặt đấy.

Minh an ủi vợ:
- Em đừng quá lo nghĩ. Chưa biết chừng sẽ có lúc mọi người phải xin lỗi anh đấy.

Thấy chồng nói với vẻ tự tin như vậy, chị Liễu cũng tạm yên tâm. Nhưng cũng chỉ được một lát, chị lại thấy không yên lòng. Chị đi ra cổng thì gặp ngay một cô gái tên là My, nhân viên văn phòng UBND phường. My vừa đi đâu về, trông thấy Liễu, vội dừng xe lại.

My đon đả:
- Em chào chị. Chị đi tập thể dục à?

Liễu nói qua quýt:
- Thấy trong nhà oi bức quá, đi ra ngoài một chút cho thoáng.

My nói thầm thì, vẻ bí mật:
- Bà chị đừng giấu em… Em biết cái sự oi bức trong nhà rồi. Em nói để chị tính toán. Việc của ông anh nghiêm trọng lắm. Vài ngày nữa, chắc chắn có lệnh điều tra của Bộ về đấy

Liễu tái mặt:
- Việc gì thế cô?
My nói:
- Chị lại còn giấu em. Chuyện ông anh tha chết cho thằng người Lào nào đó. Người ta bảo lịch sử Việt Nam chưa bao giờ lại hoãn xử bắn cả… Mà thôi, chị cứ chuẩn bị đi là vừa. Mà sao em thấy ông anh làm quả này lộ quá. Thiếu gì cách ăn mà lại ăn của thằng buôn ma túy.

Liễu bực mình:
- Cô My ạ! Cô cứ yên tâm, sẽ có lúc cô phải ân hận về những lời nói vừa rồi đấy.

My cụt hứng mỉa mai:
- Ối giời, nếu được thế thì nhà chị còn may. Thôi chào chị nhé

Liễu:
- Vâng, chào cô!

***

Hoàn về đến nhà thì trời cũng đã sập tối. Vừa bước vào, thấy bố mẹ đang ngồi với vẻ đăm chiêu, suy nghĩ.
Hoàn chào:
- Con chào bố mẹ.

Ông Chinh ngẩng đầu nhìn con với vẻ lạnh lùng. Còn bà Bun thì cúi đầu, mắt mòng mọng nước. Thấy thái độ của bố mẹ như vậy, Hoàn ngơ ngác:
- Sao, có chuyện gì đấy hả bố mẹ?

Ông Chinh chỉ vào chiếc ghế đối diện:
- Anh ngồi xuống đây. Tôi có việc muốn nói với anh.

Hoàn ngồi xuống ghế. Ông Chinh hỏi:
- Việc thằng Xổm Đi là thế nào?

Hoàn trố mắt:
- Bố, sao bố lại hỏi việc này?

Ông Chinh quắc mắt:
- Tôi hỏi anh, trả lời đi? Tại sao lại không bắn nó?

Hoàn bắt đầu cảm thấy có sự nghiêm trọng. Anh thận trọng trả lời:
- Bố ạ, việc đề nghị hoãn thi hành án tử hình đối với Xổm Đi là có nguyên nhân. Trước giờ xử bắn, hắn đã khai ra một số đối tượng mà trước đây hắn đã che giấu. Xét thấy lời khai của hắn có cơ sở nên Hội đồng thi hành án đã đề nghị cấp trên cho hoãn.

Ông Chinh ngắt lời:
- Hội đồng là ai? Ai nêu ý kiến đầu tiên.

Hoàn:
- Tất nhiên là đầu tiên là anh Minh. Nhưng bố ơi, đây là việc lớn, nếu không đủ chứng lý thì không được đâu?

Ông Chinh hỏi dồn:
- Hừ, vậy tôi hỏi anh. Bây giờ người ta nói: Anh Minh nhận tiền từ gia đình hay đồng bọn của Xổm Đi mà thông qua anh là… là “chân gỗ”, để bày kế hoãn thi hành án tử hình cho Xổm Đi. Vì anh là người có nửa dòng máu Lào, biết tiếng Lào, cho nên anh đã làm chân gỗ cho chúng nó. Sau khi hoãn thi hành án, các anh ăn tiền xong thì tổ chức hạ độc thủ giết Xổm Đi. Hôm nay thiêu xác nó rồi phải không?

Nghe bố nói, Hoàn sững sờ, anh lắp bắp:
- Bố… sao có? Sao ai nói với bố những lời độc địa thế ạ?

Ông Chinh đập bàn:
- Tôi hỏi anh: Có phải nó chết và đã thiêu xác rồi không?

Hoàn giật mình, và xuýt nữa thì anh bật ra: “Nó chưa chết”. Nhưng chợt nghĩ tới việc cần phải giữ bí mật của chuyên án, anh im lặng. Hồi lâu anh nói:
- Có những việc bây giờ con chưa thể nói với bố mẹ được. Nhưng bố mẹ yên tâm, con không làm điều gì sai đâu!
Ông Chinh nổi nóng:
- Tao nhìn sắc mặt mày là tao biết có chuyện không hay mà! Hừ, thế này thì mày giết chúng tao đi cho rồi.

Ông nói thế, Bà Bun òa khóc nức nở rồi chạy vào phòng úp mặt xuống gối, khóc nấc lên từng chập.

Hoàn sợ quá, anh chạy vào và nói với bà bằng tiếng Lào:
- Mẹ ơi, đừng tin nhé. Không phải thế đâu.

***

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 14)

Viếng miếu thờ Bộ đội tình nguyện Việt Nam tại một tuyến đường ở Lào

Sáng hôm sau, Hoàn đến cơ quan, nét mặt bơ phờ. Và khi thấy Trưởng phòng Minh, anh lại ngạc nhiên khi thấy nét mặt trưởng phòng tươi hơn hớn.

Thượng tá Minh vẫy Hoàn vào phòng. Tự tay anh pha trà mang đến cho Hoàn. Anh nói:
- Nhìn sắc mặt cậu, tôi biết có chuyện gì rồi. Làm điều tra, cậu phải tập làm quen với những thông tin kiểu “gắp lửa bỏ tay người” ấy đi.

Hoàn thẫn thờ:
- Hôm qua, em nói thế nào bố mẹ cũng không tin, lại còn bạn gái em nữa, cũng nói em chả ra gì.

(Xem tiếp kỳ sau)

N.N.P