Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng (Kỳ 1)

15:51 | 19/12/2018

4,627 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - "Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng" nói về cuộc chiến đấu chống các băng nhóm buôn bán, vận chuyển ma túy ở Lào Thái Lan và Việt Nam do lực lượng công an ba nước phối hợp. Petrotimes xin giới thiệu với bạn đọc một phần cuộc chiến đấu đó cũng như lịch sử về khu Tam Giác Vàng và cuộc đời của trùm ma túy Khun Sa.

Nguyễn Như Phong

Từ trước đến nay, trùm ma túy Khun Sa hay còn được gọi bằng cái tên "Vua thuốc phiện”; "Hoàng đế không ngai”; "Hoàng tử chết” đã cai quản cả một vùng rộng lớn gần 150 ngàn cây số vuông ở khu vực 3 nước Lào – Thái Lan – Myanmar. Đây được gọi là khu Tam Giác Vàng và là nơi cung cấp ma túy lớn nhất thế giới trong khoảng thời gian hơn 40 năm từ 1952-1996. Rất nhiều vụ án buôn bán, vận chuyển trái phép chất ma túy được Công an Việt Nam phát hiện cũng đều xuất xứ từ khu vực Tam Giác Vàng này.

Được sự giúp đỡ của Bộ An ninh Quốc gia Lào; Cơ quan Interpol Thái Lan; Cơ quan An ninh Việt Nam, phóng viên Nguyễn Như Phong đã có một chuyến đi vào khu vực Tam Giác Vàng và đã tới được khu dinh thự của Khun Sa, được nghiên cứu tài liệu về quá trình hình thành, phát triển của khu Tam Giác Vàng cũng như một số chuyên án lớn của Lực lượng Công an Việt Nam cùng với Bộ An ninh Quốc gia Lào; Cảnh sát Thái Lan khám phá. Từ thực tế đó, Nguyễn Như Phong đã viết "Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng”, nói về cuộc chiến đấu chống các băng nhóm buôn bán, vận chuyển ma túy ở Lào – Thái Lan và Việt Nam do lực lượng công an ba nước phối hợp.

"Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng” đã được chuyển thể thành kịch bản phim truyện và được Công ty Truyền thông Lasta cùng Hãng phim Truyền hình Việt Nam đang thực hiện sản xuất.

Báo Năng lượng Mới xin giới thiệu với bạn đọc một phần cuộc chiến đấu đó cũng như lịch sử về khu Tam Giác Vàng và cuộc đời của trùm ma túy Khun Sa.

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 1)
Tác giả bên tượng sáp "Vua thuốc phiện" Khun Sa.

Kỳ 1

Trụ sở của Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy của Công an tỉnh M nằm ngay trong khuôn viên của công an tỉnh, nhưng lại ở phía sau tòa nhà chính. Đó là một dãy nhà cấp 4 được xây dựng từ rất lâu, cho nên nhìn đã thấy rõ sự xuống cấp.

Trong một phòng nhỏ dành cho những cảnh sát làm nhiệm vụ trực chiến ngủ lại có ba dãy giường hai tầng, nhưng chỉ 4 giường có người ngủ.

Chiếc đồng hồ báo thức để đầu giường lúc này chỉ 4 giờ sáng.

Chuông báo thức réo vang chói tai, phá tan bầu không khí im lặng, tĩnh mịch. Thượng úy Trần Minh Hoàn, một trinh sát của phòng đang nằm ngủ vùng dậy rất nhanh, tưởng như anh đã thức giấc từ trước đó.

Một chiến sĩ nằm giường bên, bịt tai, càu nhàu:

- Giời ạ. Sao ông không cho bé tiếng đi chút ít… Đang mơ đi chơi với bồ.

Hoàn cười nhẹ:

- Ồ, xin lỗi nhé… Thôi, cậu mơ tiếp đi.

Anh cảnh sát:

- Hừ, cô ấy bỏ đi rồi. Mà sao hôm nay đi đâu sớm thế?

Hoàn trả lời:

- À, tớ phải đi với anh Minh có chút việc.

Một chiến sĩ nằm giường bên cũng tỉnh giấc, nói ngay:

- Đi thi hành án tử hình thằng Xổm Đi chứ gì? Khiếp lắm, tớ chứng kiến một lần mà mất ngủ mấy ngày.

Hoàn vào toalét thay quân phục rất nhanh và nói:

- Sếp ra lệnh thì phải đi, chứ ai muốn xem xử bắn. Thôi, các cậu ngủ tiếp đi, mà nhớ dậy đúng giờ đấy, kẻo cán bộ điều lệnh đi kiểm tra tóm được lại đem “bêu dương” dưới cờ thì ôi lắm.

Nói xong, Hoàn đi luôn. Anh ra ngoài cổng công an tỉnh và thấy một chiếc xe U-oát cũ kỹ đã chờ sẵn.

Hoàn lên xe, bảo anh lái xe đeo quân hàm Thiếu úy:

- Tới đón anh Minh luôn. Em chạy nhanh lên, anh Minh là đúng giờ lắm đấy.

- Còn sớm mà anh, giờ này thoáng đường, không lo tắc đâu – Anh lái xe nói với vẻ tự tin rồi cho xe chạy luôn.

***

Trời mờ sáng. Căn nhà 3 tầng nằm sâu trong một ngõ nhỏ là nhà của Thượng tá Nguyễn Đức Minh, Trưởng phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về ma túy của Công an tỉnh M. Ngôi nhà tuy 3 tầng nhưng rất nhỏ. Chiều ngang chỉ hơn 3m, tầng ba lợp tôn và nhìn nhà cũng biết đó không phải là gia đình có kinh tế khá.

Bỗng chuông điện thoại di động réo.

Minh với tay cầm chiếc điện thoại. Liễu, vợ anh giật mình tỉnh dậy. Liễu hỏi mỉa mai:

- Chưa sáng mà có em nào gọi sớm thế?

Minh gõ nhẹ lên đầu vợ:

- Anh cài báo thức mà em. Anh phải đi có việc đây.

Vừa nói, Minh vừa vùng dậy. Liễu hỏi:

- Mấy giờ rồi anh?

Minh đáp:

- 4giờ15.

Liễu tỉnh ngủ hẳn và kéo tay Minh:

- Anh lại đi xử bắn phải không?

Minh hơi giật mình, anh lúng túng chống chế:

- Đâu có, hôm nay anh phải đi huyện Hà Đông. Đi sớm để đến nơi kịp giờ họp.

Liễu nhíu mày suy nghĩ, rồi chị nói quả quyết:

- Anh đừng có nói dối em. Nếu anh phải đi công tác ở huyện Hà Đông thì anh đã đi từ chiều qua rồi… À mà này, từ ngày anh về làm Trưởng phòng PC17, em để ý, anh đã phải đi xử bắn 6 lần… Em nhớ lần nào anh dậy từ 4 giờ sáng là y như rằng hôm đó tivi thông báo đã tử hình một tên.

Minh chẳng trả lời, anh lặng lẽ đánh răng, rửa mặt rồi mặc quân phục.

Liễu giúp chồng mặc quần áo. Đó là một người phụ nữ nom dịu dàng, chất phác, tuy không có nét đẹp rực rỡ nhưng bù lại là có nét đằm thắm ở tuổi ngoài 40.

Chị nói như giận dỗi:

- Mà tại sao lần nào xử bắn, anh cũng phải đi chứng kiến thế?

Minh cười trừ:

- Em đoán giỏi lắm. Hôm nay lại bắn một đứa buôn hai mươi cân hêrôin. Thì đối tượng thuộc phạm vi điều tra của anh, nên khi thi hành án anh phải chứng kiến.

Liễu hỏi:

- Sao anh không giao cho các phó phòng đi thay?

Minh nói:

- Cũng tính thế, nhưng chú Sơn, vợ vừa đẻ mấy ngày, nên ngại, cậu Lâm thì mới ốm dậy; còn anh Bình, anh ấy lớn tuổi… Cũng không nên.

Liễu cầm tay chồng:

- Anh cứ chứng kiến cảnh chết chóc ấy làm gì? Mà anh làm nghề điều tra cũng nên nới tay, làm phúc cho tội phạm thì cũng coi như để đức cho con cháu. Cứu mạng người phúc đẳng hà sa…

Nghe vợ nói, Minh định phản đối, nhưng rồi anh cười xòa:

- Anh có quyền gì mà nới tay, làm phúc cho tội phạm. Án tại hồ sơ. Chúng phạm tội đến đâu, pháp luật xử lý đến đó… Tất nhiên, nếu chúng khai báo thành khẩn hoặc có những tình tiết giảm nhẹ được thì tòa nào mà chả xem xét khoan hồng. Còn việc thi hành án, thật ra, anh không đến cũng được, nhưng vì vụ án này do bên anh điều tra trước kia cho nên mình phải có mặt. Biết đâu, trước giờ chết, nó lại khai ra điều gì mới thì sao. Mà nắm hồ sơ chắc thì chỉ có người trực tiếp điều tra thôi. Thôi anh đi nhé.

Minh mở cửa đi ra, nhưng rồi anh quay lại nói:

- À, hôm nay em đừng cho con ăn mỳ tôm buổi sáng nữa nhé. Anh thấy nó ăn hai bữa rồi. Con bé đang học ôn thi, phải cho nó ăn uống đủ chất. Anh mới đọc báo, thấy ăn mỳ tôm nhiều dễ ung thư lắm đấy.

Liễu thở dài:

- Em biết rồi, nhưng… nhưng sao tháng này, anh chưa có lương à?

Minh giật mình, lúng túng, rồi anh nói thật:

- Em à, anh lấy lương từ hôm kia, bị trừ mất hai triệu tiền công tác anh vay hôm đi bắt bọn buôn ma túy ở Nghệ An. Còn lại, anh đưa cho cậu Tâm, Đội trưởng Đội Tổng hợp… Bà mẹ cậu ấy bị ung thư, nhà khó khăn quá. Phải vận động anh em trong đơn vị quyên góp, giúp đỡ.

Liễu nói với giọng buồn buồn:

- Công ty em cũng mới thông báo giảm lương 20% từ tháng tới. Kiểu này chắc sắp chết đói mất.

Minh lại gõ nhẹ lên đầu vợ:

- Yên tâm đi em. Hết năm nay, anh xin về hưu sớm, sang làm Phó tổng giám đốc Công ty Vệ sĩ Đại Tín, chỗ anh Hoàng ấy. Sang đó, lương tháng gần hai chục triệu, tha hồ tiêu.

Liễu bĩu môi:

- Chờ đến tết “Công gô”…! Mà em cũng chả tin mấy cái công ty tư nhân ấy.

Chị ra mở cổng cho chồng. Không thấy anh dắt xe, chị nhìn theo có vẻ thắc mắc, Minh hiểu ý nói:

- Có xe chờ ngoài đường rồi.

***

Trên xe ôtô chạy đến đón Minh, anh Thiếu úy lái xe tên là Quân hỏi Hoàn:

- Anh Hoàn à, em nghe các anh nói, ở phòng này, anh là người đẹp trai nhất, tài hoa nhất, chắc nhiều em mê lắm?

Hoàn cười:

- Ai bảo cậu như thế? Mà sao lại bảo tôi tài hoa?

Lái xe Quân nói:

- Em thấy rồi. Anh chơi đàn ghi ta điệu nghệ, đá bóng cừ, hát karaoke giọng hay hơn Lam Trường… Các chị ở đội Tổng hợp còn bảo, cô nào lấy được anh thì hay nhưng cũng là mang họa, vì anh đào hoa như thế, cứ lo giữ chồng cũng đủ chết rồi.

Hoàn cười phá lên:

- Thế mà cho đến giờ, tớ vẫn chưa có người yêu đấy.

Quân nói:

- Anh giấu thế nào được tụi em. Người yêu anh là cô gái Lào bên Trường Nhân văn… Nhưng lâu rồi, em không thấy chị ấy đến cơ quan đón anh.

Hoàn cười buồn:

- Chị ấy về Lào rồi. Ông già bắt phải về… Cũng phải thôi. Nhà con một mà.

Xe vừa đến đầu ngõ thì hai người đã nhìn thấy Minh đi tới. Hoàn chìa đồng hồ cho Quân xem rồi nói:

- Cậu thấy chưa? Anh Minh không bao giờ sai hẹn dù chỉ nửa phút.

***

Minh đi bộ ra đến đầu ngõ. Một cô gái bán xôi nhận ra Minh, đon đả:

- Bác Minh, mua mở hàng cho cháu gói xôi đi. Hôm nào có bác mở hàng, cháu bán may lắm.

Minh đã nhìn thấy chiếc xe Zeep nhưng anh vẫn cố nán lại và nói với cô bán xôi:

- Cháu cho bác hai suất xôi lạc mười ngàn và một suất năm ngàn.

Cô bán xôi đơm xôi bỏ vào ba chiếc hộp xốp rồi lễ phép đưa cho Minh.

Minh trả tiền rồi ra xe.

lien minh tay ba o tam giac vang (ky 1)
Mảnh đất nằm giữa sông Mekong thuộc phạm vi 3 nước Lào - Thái - Myanmar được gọi là Tam Giác Vàng.

Hoàn nhảy xuống xe và chào:

- Em chào thủ trưởng.

Minh chào lại và nói:

- Chào anh bạn. Đúng giờ quá nhỉ. Napoléon có nói rằng, tính đúng giờ là tính lịch sự nhất của các bậc đế vương.

Anh lái xe lễ phép:

- Cháu chào chú!

Minh đáp:

- Chào cháu.

Thượng tá Minh vui vẻ:

- Thanh niên đang tuổi ăn, tuổi ngủ phải dậy sớm thế này, có ngại không?

Lái xe Quân đáp:

- Dạ, không ạ. Từ nhỏ cháu quen dậy sớm. Ông nội cháu bảo rằng: “Giàu đâu đến kẻ ngủ trưa. Có đâu đến kẻ say sưa tối ngày”, cho nên khi chúng cháu còn bé, ông nội cháu bắt dậy sớm lắm.

Minh gật đầu:

- Đúng quá! Thôi ta đi.

Anh lên xe rồi đưa hai hộp xôi lớn cho Hoàn và lái xe Quân:

- Này, tranh thủ ăn đi Hoàn. Còn cậu cứ tập trung lái xe nhé. Lát nữa ăn sau.

Hoàn nói:

- Cảm ơn anh ạ.

Rồi Hoàn nhìn sang, thấy hộp xôi của Thượng tá Minh ít quá, anh thắc mắc:

- Sao thủ trưởng ăn ít thế?

Thượng tá Minh nói:

- Thế thôi, người có tuổi, không ăn được nhiều và cũng không nên ăn nhiều.

Quân vui miệng:

- Lần này là lần thứ 6 cháu lái xe đưa chú đi xử bắn rồi đấy. Mà mới có hai năm thôi đấy.

Minh ngạc nhiên hỏi:

- Sao cậu nhớ kỹ vậy?

Quân cười ngượng nghịu:

- Lần nào đưa chú đi, cháu về có ghi lại mà.

Thấy anh lái xe hay hay, Thượng tá Minh hỏi:

- Cậu có thích làm điều tra không? Điều tra tội phạm về ma túy chẳng hạn.

Quân im lặng suy nghĩ rồi nói thẳng thắn:

- Thưa chú, không ạ.

Thượng tá Minh ngạc nhiên:

- Sao vậy? Sợ gian khổ à?

Quân lúng túng:

- Dạ không chú ạ, nhưng… nhưng…?

Quân bỏ dở câu nói.

Minh gặng:

- Cứ nói thật xem nào?

Quân ngần ngừ rồi nói thật lòng:

- Thưa chú, cháu thấy rồi. Làm công an, dù là lái xe, hay làm điều tra thì vẫn nghèo lắm. Mà đã nghèo thì lại đi với hèn… mà đã hèn thì lại dễ làm bậy. Mà đã làm bậy thì thế nào cũng có ngày vào tù.

Minh bật cười:

- Cậu triết lý hay quá… Nhưng chả lẽ ai nghèo cũng hèn à? Cậu thấy ở công an tỉnh này, có nhiều cán bộ, chiến sĩ nghèo đấy chứ. Nhưng có ai hèn đâu?

Quân nói chắc chắn:

- Dạ, cháu biết nhiều người rất hèn, cho nên họ phải làm bậy, phải nhận hối lộ, năm vừa rồi, công an tỉnh đã phải kỷ luật mấy người rồi còn gì.

Thượng tá Minh gật đầu:

- Cậu nói thế thì quá đúng rồi. Nhưng đó chỉ là một số rất ít, rất ít, cực kỳ ít trong công an tỉnh mình và trong cả lực lượng công an. Công an tỉnh mình gần 3.000 quân, nhưng chỉ có chưa đến chục người bị kỷ luật, thế là quá ít.

Vui chuyện, Thượng tá Minh lại hỏi sang Hoàn:

- Còn cậu, có định theo nghiệp điều tra không?

Hoàn nói thẳng thắn:

- Báo cáo thủ trưởng, sau này thế nào thì em chưa biết, nhưng bây giờ thì em rất thích nghề điều tra.

Thượng tá Minh:

- Hoan hô lời nói trung thực. Nói thật nhé, từ ngày cậu mới về phòng, tôi đã nhận thấy cậu rất có năng khiếu làm trinh sát đấy.

Chợt Thượng tá Minh hỏi Hoàn:

- Này, trong vụ án thằng Xổm Đi, cậu tham gia hỏi cung từ ngày đầu đúng không?

Hoàn hơi ngạc nhiên:

- Vâng ạ! Em tưởng việc này, thủ trưởng biết rõ.

Thượng tá Minh trầm ngâm:

- Tôi đọc kỹ nhiều bản cung của hắn và tôi thấy hơi lạ rằng hắn nhận tội rất thành khẩn, nhưng lại chỉ nhận tất cả mọi việc về mình…

Hoàn nói:

- Vâng, nhưng hắn cũng có khai về một số tên khác, trong đó có ba tên quan trọng thì đã trốn sang Trung Quốc, ta không bắt được, và cho đến giờ, cũng chưa thấy thông tin gì của phía Công an Trung Quốc.

Hoàn hỏi:

- Sao bỗng dưng thủ trưởng lại quan tâm đến hắn?

Thượng tá Minh trầm ngâm:

- Tự dưng tôi thấy lo sợ một điều gì đó.

(Còn tiếp)

N.N.P