Chọc cười doanh nhân

10:46 | 27/05/2021

470 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - Các học viên trong lớp đào tạo Kỹ năng lãnh đạo hôm nay do thầy Tuệ Tâm đứng lớp đều là các chủ tịch, tổng giám đốc, giám đốc điều hành các Tập đoàn, tổng công ty, doanh nghiệp lớn trong cả nước.
Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Lớp học tổ chức trong khán phòng khách sạn Hilton, một khách sạn năm sao ngay trung tâm Thủ đô Hà Nội. Tất cả họ chừng năm chục người, ở các lứa tuổi khác nhau, nhưng đều mặc vest sậm màu sang trọng, và có một điểm chung nữa ở thần thái, đó là trên gương mặt họ, dù béo, gầy, phẳng phiu hay nhiều nếp nhăn, dù da bóng hay khô, thì đều phảng phất nét bất an trong ánh nhìn, hoặc nụ cười xã giao gượng gạo. Chính điều đó đã thúc đẩy họ tới lớp đào tạo này.

Nghe nói thầy Tuệ Tâm là sư tổ nghề kỹ năng mềm ở Việt Nam, lại đặc biệt xuất sắc trong đào tạo các lãnh đạo cấp cao, họ mong muốn diện kiến thầy một lần, và để thầy giúp họ loại bỏ bóng ma bất an đeo đẳng họ bao lâu nay. Dường như căn bệnh chung của những doanh nhân này khi lao vào thương trường, đó là phải làm liều mới được nhiều, nên cảm giác của họ vẫn như đang đi trên lớp băng mỏng trên mặt sông.

Có những nữ chủ tịch đeo nhẫn kim cương, hoặc nguyên một bộ trang sức hồng ngọc lấp lánh hào quang xa xỉ. Có những vị nam tổng giám đốc xài cặp, bút, kính LV đỉnh cao hàng hiệu, có học viên đã cố giấu đi chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương có giá bằng nửa căn hộ dưới ống tay áo vest nhưng đôi lúc bất an lại vén tay áo lên xem giờ, hoặc là xem chiếc đồng hồ có còn ở đó không. Cả đến chiếc đèn chùm pha lê Swarovski trong vắt như những hạt mưa đọng giữa không trung một sớm mai tinh khôi cũng phát ghen với sự sang trọng trong cách phục sức của đám học viên bên dưới.

Thầy Tuệ Tâm nổi bật giữa họ trong bộ đồ bà ba đũi trắng thoải mái và như phớt lờ mọi quy tắc ăn mặc hay thói phân định đẳng cấp bệnh hoạn của những kẻ chẳng có gì ngoài tiền. Thầy thậm chí còn nửa đứng nửa ngồi trên cái bàn dành cho mình, có đặt một lọ pha lê cắm những bông hồng Bulgaria đỏ thắm. Ở đầu bàn bên kia, Trung, trợ lý của thầy đang ngồi kéo chuột máy tính xem một slide nào đó trên màn hình. Anh cũng mặc sơ-mi đũi trắng và quần kaki màu thân chuối.

Lướt qua một lượt những bộ mặt khó nhằn và giả quan giả cách bên dưới một lượt, thầy quyết định chọc cho họ cười ngả nghiêng bằng những câu chuyện tiếu lâm nơi quán nhậu.

Sau một hồi cười chảy nước mắt, một vị doanh nhân chừng cao tuổi nhất lớp, mái tóc muối tiêu, bỗng nhiên giơ tay, và với vẻ mặt của người đã nắm rõ kịch bản của thầy Tuệ Tâm, ông ta dặng hắng hỏi:

- Thưa thầy Tuệ Tâm. Sau màn chào hỏi bằng trận cười tiếu lâm kiểu Bút Tre này, thầy có định rửa mắt cho chúng tôi bằng một câu chuyện thương tâm hay không? Nếu thầy định làm thế, thì xin thầy xén bớt đi cho, vì thời gian của chúng tôi rất quý. Thời gian là vàng, không, nói vậy thì đúng với dân thường thôi. Còn với những doanh nhân chúng tôi, thời gian quý hơn vàng. Vàng có thể làm ra được, nhưng thời gian thì không làm ra được. Xin thầy đi ngay vào trọng tâm bài giảng.

- Tôi không định khiến các anh rơi lệ, thứ mà các anh đã đánh rơi rất nhiều trên thương trường. Thứ mà doanh nhân Việt Nam thiếu nhất là tiếng cười, tiếng cười chiến thắng, tiếng cười trên thất bại, tiếng cười chính mình. Cười là một hành vi thoát tục, thiêng liêng, là thiền, là trở về với chính mình. Điều mà doanh nhân các anh có thể cho phép mình tu luyện và thưởng thức, đó là thực hành yoga cười mỗi sáng mai thức dậy, mỗi tối trước khi lên giường.

Vâng, chúng tôi ghi nhận việc thực hành yoga cười hai lần mỗi ngày - Vị doanh nhân tóc muối tiêu đáp lời - Thế còn kỹ năng lãnh đạo, thưa thầy? Hãy cho chúng tôi những bài học để chúng tôi lãnh đạo tốt hơn, đạt hiệu quả kinh doanh cao hơn.

Điều gì khiến chính anh chưa hài lòng với năng lực lãnh đạo của mình? - Thầy Tuệ Tâm trả lời bằng một câu hỏi.

Tôi thấy mình vẫn chưa đủ uy lực đối với cán bộ nhân viên trong doanh nghiệp - Không tỏ ra lúng túng, vị doanh nhân nói ngay.

Hãy cụ thể hơn nữa - Thầy Tuệ Tâm tiếp tục hỏi.

Ví dụ có tôi thì họ giả vờ làm việc, không có mặt tôi ở đó thì họ túm tụm ăn quà, hoặc chuyện trò tào lao. Họ đi muộn, về sớm, tranh thủ nói xấu sếp, thó trộm văn phòng phẩm… Tôi không thể nào chịu đựng họ được. Tôi đã đe dọa sa thải, đã sa thải một số người và tuyển người mới, nhưng vào làm việc được một thời gian, thì đâu lại đóng đấy, họ lại mắc lỗi giống như những người cũ từng bị sa thải.

Vậy thì, người đầu tiên cần sa thải là ai, anh biết không?

Thầy nói gì, tôi không hiểu. Tôi cần sa thải ai?

Chính anh!

Vị doanh nhân tóc muối tiêu đớ người ra. Ông ta bặm môi một giây, dường như cố tiêu hóa câu trả lời của thầy Tuệ Tâm, hoặc đang cố hiểu nghĩa sâu xa đằng sau hai chữ vừa thốt ra từ miệng thầy.

Lúc bấy giờ, từ một cú click chuột của Trung, trên tấm màn chiếu sau lưng thầy Tuệ Tâm hiện lên dòng chữ màu cam đậm “Lãnh đạo tốt nhất là lãnh đạo chính mình”.

Quay lại nhìn chằm chằm vị doanh nhân tóc muối tiêu, thầy Tuệ Tâm hỏi:

Anh có thói quen nào đó, biết là có hại cho sức khỏe, mà anh vẫn không thay đổi không?

À, gì nhỉ? - Vị doanh nhân tóc muối tiêu gãi tai - Hút xì gà. Tôi nghiện xì gà, bác sĩ bảo bỏ hẳn vì tôi bị viêm họng, viêm amidan mãn tính. Nhưng nếu mỗi ngày không bắt đầu bằng điếu xì gà, thì cả ngày hôm đó tôi không làm gì được. Mỗi khi bị stress, chỉ cần vài hơi xì gà, là tôi nhẹ nhõm đi. Tôi nghĩ xì gà cũng có mặt tốt của nó đối với tôi.

Anh đang tự đặt điều kiện cho chính mình - để làm việc tốt hơn, tôi phải được hút xì gà; để giải tỏa stress, tôi phải được hút xì gà cơ, cứ phải hút xì gà mỗi ngày cơ. Chả trách nhân viên của anh cũng ra điều kiện, phải được đi muộn về sớm thì tôi mới an tâm làm việc, phải được túm tụm ăn quà vặt và nói xấu sếp trong giờ làm việc thì tôi mới thư giãn được và có hứng khởi làm tốt công việc…

Vị doanh nhân tóc muối tiêu cắn môi im lặng, nhưng rồi gật nhẹ đầu.

Ở văn phòng làm việc, có khi nào anh định làm việc A, nhưng sau đó lại làm việc B, và điều này cứ lặp đi lặp lại? - Thầy Tuệ Tâm hỏi tiếp.

Để tôi xem nào. Tôi định đầu mỗi buổi sáng, sẽ giao việc cho cán bộ chủ chốt qua email. Nhưng thường là, thay vì soạn ra các đầu việc, tôi lại vào mạng xem tin tức trước, cũng mất khá thời gian. Tôi cũng định bỏ dùng Facebook cho đỡ tốn thời gian, nhưng chưa làm được.

Lãnh đạo là tạo gương. Trở thành một hình mẫu trong công việc có hấp dẫn anh không? Hãy tưởng tượng ra một hình mẫu trong doanh nghiệp của anh, một tấm gương, một kiểu người mà bất cứ ai nhìn vào cũng mơ ước. Xây dựng một nhân hiệu cho chính mình trong nội bộ doanh nghiệp. Khi nào soi gương, anh thấy yêu, khâm phục chính mình, tự hào về mình trong mọi nhẽ, lúc đó, anh sẽ không còn cả cảm giác bực bội về nhân viên của mình nữa. Cái chết của người Việt Nam ta nói chung, chứ không riêng gì các vị đang có trách nhiệm lãnh đạo, dẫn dắt một cộng đồng nào đó, là luôn bình luận người khác, trong khi quên bình luận chính mình!

Trung trợ lý click chuột, trên màn chiếu hiện lên dòng chữ “LÃNH ĐẠO TẠO GƯƠNG”.

Lớp học chợt náo nhiệt hơn hẳn, các vị doanh nhân người ghi chép, người trao đổi với nhau như vừa vỡ ra được một điều đơn giản đến bất ngờ. Ai dường như cũng biết rồi, nhưng chẳng ai thực hiện.

Kiều Bích Hậu

  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps
  • bidv-tiet-kiem-mua-vang-ron-rang-tai-loc
  • nang-luong-cho-phat-trien
  • pvoil-duong-xa-them-gan
Lạc bước trên những cánh đồng hoa tulip ở Hà Lan

Lạc bước trên những cánh đồng hoa tulip ở Hà Lan

(PetroTimes) - Mùa tulip ở Hà Lan không chỉ đơn thuần là một mùa hoa, mà còn là biểu tượng của nét văn hóa, truyền thống và niềm tự hào của người dân xứ sở cối xay gió.