Đi trên mảnh chai

19:00 | 17/05/2021

544 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - Tiếng vỡ của hai chai thủy tinh đập mạnh vào nhau chát chúa, tiếng mảnh chai sắc cạnh rơi trên nền đá lát sàn khiến gần ngàn người trong hội trường rùng mình.

Choang!

Thầy Tuệ Tâm nghiêng tai lắng nghe rung động cảm xúc truyền trong không gian sau tiếng động mà thầy vừa gây ra. Trong lúc đó, Trung, trợ lý của thầy, một chàng trai dáng cao gầy nhưng nhanh lẹ như một chú mèo, đã thình lình xuất hiện, lẳng mạnh một bao bố xuống sàn, gần đám mảnh chai vỡ trước mặt thầy Tuệ Tâm, thêm vào không gian những tiếng lạo xạo va chạm sắc cạnh rợn người trong bao.

Đi trên mảnh chai
Ảnh minh họa

Tay thoăn thoắt mở miệng bao bố, Trung tốc ngược bao, một dòng mảnh chai vỡ tuôn trào xuống mặt sàn, cùng lúc đó, tiếng xì xào của đám đông học viên trong hội trường vang lên, mỗi lúc một lớn. Đám học viên ngồi phía cuối nhốn nháo đứng cả dậy. Có lẽ họ sắp được chứng kiến một màn ra trò. Những gì nguy hiểm vốn rất hấp dẫn với con người, dù ta có sợ đến rúm ró châu thân.

Dùng một thước gỗ dài, Trung khéo léo gạt gọn, rồi dàn đám mảnh chai vỡ lại thành một hình chữ nhật dài chừng hai mét. Thầy Tuệ Tâm hít một hơi thật sâu, rồi vẫy một nam học viên dáng ục ịch, có cái bụng mỡ lồi lên dưới lớp áo sơ-mi chật chội ngồi ngay hàng đầu, bước lên đứng cạnh thầy.

Anh cởi giày ra! - Thầy Tuệ Tâm ra lệnh. Giọng thầy trầm khàn đầy uy lực.

Phía dưới đám đông học viên xôn xao lo lắng. Nam học viên bụng mỡ càng lo lắng hơn. Anh ta cúi xuống định cởi giày, nhưng rồi lại ngẩng đầu lên ngần ngại hỏi:

Thưa thầy, để làm gì ạ?

Anh cứ làm đi! - Thầy Tuệ Tâm hạ giọng, đôi mắt nhỏ tinh quái nhìn chòng chọc vào cái bụng mỡ của nam học viên bị gò ép lại tội nghiệp khi anh ta cúi xuống cởi giày.

Cởi cả tất ra. - Thầy nói tiếp, giọng đe dọa.

Nam học viên bụng mỡ hơi loạng choạng khi giơ chân lên tút chiếc bít tất ra khỏi bàn chân phải. Dường như cả hội trường nghe tiếng tim anh ta loạn nhịp. Anh ta hốt hoảng nhìn đám mảnh chai vỡ lỉa chỉa lên những rìa sắc cạnh rồi lại lấm lét nhìn thầy Tuệ Tâm.

Anh sẵn sàng chưa? - Thầy Tuệ Tâm hỏi lớn.

Dạ chưa… Ý thầy là sao ạ? - Nam học viên lúng túng.

Hãy nghĩ rằng anh sẽ đi lên lớp mảnh chai vỡ này một cách an toàn.

Thưa thầy, em không làm được đâu ạ.

Tại sao anh không làm được?

Em sợ mảnh chai đâm chảy máu.

Như vậy, anh đã để nỗi sợ ngăn cản mình - Thầy Tuệ Tâm nhìn một lượt tới cuối hội trường – Anh chưa thể biết chắc kết quả là liệu anh có bị đứt chân chảy máu không, vì anh chưa đi trên mảnh chai. Nhưng nỗi sợ đã làm anh chùn bước. Bây giờ tôi yêu cầu lại với anh, anh hãy bước lên mảnh chai đi, và tin rằng mình không sao cả.

Em xin thầy, đừng bắt em làm thế. – Nam sinh bụng mỡ van vỉ - Chắc chắn em sẽ bị đứt nát chân.

Như vậy, anh sẽ vĩnh viễn không dấn thân hành động, vì nỗi sợ của mình. Anh tự triệt tiêu năng lực trời cho của mình và xếp mình vào nhóm người thất bại vì để cho nỗi sợ kiểm soát. Trên đời sợ nhất là nỗi sợ. - Thầy Tuệ Tâm nhấn mạnh, rồi thầy nói tiếp, cố tình kéo dài giọng - Còn tôi, tôi tin là mình bước đi trên mảnh chai an toàn.

Thầy Tuệ Tâm cúi xuống, nhanh chóng cởi giày, tất. Hội trường lặng đi, như nín thở. Thầy Tâm giơ một chân về phía nam học viên đứng cạnh.

Anh chạm vào chân tôi xem.

Nam học viên một tay giữ cổ chân thầy, một tay miết dọc gan bàn chân thầy, rồi buông ra.

Anh thấy gan bàn chân tôi thế nào?

Dạ, da thầy hơi cứng và khô hơn da em ạ.

Cảm ơn nhận xét thẳng thắn của anh. Dẫu gì, tôi cũng hơn anh bốn chục tuổi.

Thầy đứng trước đám mảnh chai, nhắm mắt, hai tay dang ra. Hội trường lặng phắc đến độ nghe rõ tiếng hệ thống máy lạnh rì rầm âm thầm. Thầy Tâm đặt nhẹ chân phải lên đám thủy tinh sắc cạnh, nhưng chưa nhấn trọng lượng thân mình. Có giọng nữ thốt kêu khe khẽ sợ hãi, có người quay mặt đi không dám nhìn. Thầy Tâm bước hẳn lên đám mảnh chai, nghe rõ tiếng lạo xạo ghê răng. Thầy bước đi điềm tĩnh. Nam sinh bụng mỡ trố mắt nhìn xuống gan bàn chân thầy mỗi khi thầy nhấc một chân lên. Anh ta thậm chí thấy cả mảnh nhỏ thủy tinh đã cắm dính vào da thịt. Toàn bộ tâm trí học viên trong hội trường hút vào từng bước chân của thầy Tuệ Tâm đi trên mảnh chai. Họ cảm thấy từng mảnh vỡ sắc nhọn như đang cắt cứa vào da thịt chính mình. Không khí căng thẳng quá mức.

Không rõ bao nhiêu giây đồng hồ đã trôi qua khi thầy đi trên đám mảnh chai dài gần hai mét đó. Chỉ biết là thầy đi rất chậm, như cố tình tra tấn tinh thần ngàn học viên trong hội trường bằng những tiếng mảnh vỡ thủy tinh lạo xạo va nhau dưới bàn chân thầy. Cuối cùng thì thầy cũng bước ra khỏi đám mảnh chai đó, cúi xuống dùng tay phủi những mảnh thủy tinh nhỏ dính lại trên gan bàn chân và giơ từng chân lên cho tất cả học viên xem.

Tiếng "Ồ" lan dài trong hội trường. Đôi bàn chân thầy không hề bị thương tổn, không giọt máu nào loang ra.

Nhiều cái lắc đầu. Không hiểu sao thầy liều đến thế. Thầy hẳn có kỹ năng thần kỳ nào đó để đi trên mảnh chai mà không bị cứa đứt chân.

Trung nhanh chóng xuất hiện trở lại với cây chổi đót và cái hót rác nhựa đỏ, vun lại đám mảnh chai vào bao bố. Thầy Tâm ngồi xuống ghế, xỏ tất, đi giày trở lại, chỉ tay ra hiệu cho nam sinh béo bụng trở lại chỗ ngồi hàng đầu, rồi thầy bảo:

Anh đã dũng cảm ngồi hàng đầu. Tôi luôn tin vào những người ngồi hàng đầu. Tuy nhiên, bữa nay anh đã để mất niềm tin vào chính mình. Đi trên mảnh chai không cần điều thần kỳ gì cả, chỉ cần niềm tin là mình đi được. Khi anh thực sự tin vào một điều gì đó và dũng cảm dấn thân thực hiện, thì cả vũ trụ sẽ tạo nên sức mạnh phi thường, giúp anh làm được điều đó.

Cả hội trường vỗ tay vang dội.

Thầy Tuệ Tâm nói tiếp:

Tất cả chúng ta trong hội trường này, đều được tự nhiên trao cho một quyền lợi công bằng, đó là năng lực tuyệt đỉnh để thực hiện được bất cứ điều gì ta mong muốn. Tuy nhiên, để sử dụng được năng lực mà tự nhiên hào phóng trao cho chúng ta, thì lại cần một bí quyết. Bí quyết này tôi sẽ trao cho các anh chị ngay trong buổi học hôm nay. Và nó sẽ giúp các anh chị vượt qua 99,9 phần trăm những người ngoài kia để đạt thành công cao nhất trong lĩnh vực hoạt động của anh chị, và trong bất cứ cuộc đua nào.

Bí quyết đó là “HÃY TỰ TRAO CHO MÌNH MỘT NIỀM TIN TUYỆT ĐỐI”.

Kiều Bích Hậu