Chuyện khó tin nhưng có thật (số 64): Tôi đúng hay sai khi bỏ tình chạy lấy người?

07:00 | 13/01/2015

1,903 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Cuộc đời tôi sẽ trốn chạy mãi mãi chỉ vì một chuyện quá khứ ấy sao? Rồi cả anh nữa, người tôi không muốn nhớ, không muốn gặp lại, không muốn đối diện anh sẽ sống ra sao khi giờ lại xuất hiện tôi, một người mà anh cũng phải cố để quên đi... Tôi phải làm gì bây giờ???

Tôi đã ngoài ba mươi tuổi, công việc thành đạt, có nhan sắc, nhưng đến giờ vẫn chưa lập gia đình. Nhìn bạn bè cùng trang lứa đã yên bề gia thất, đã có con cái đề huề, tôi lại chạnh lòng buồn tủi. Không phải tôi không có người yêu, không có ai đến với tôi mà bởi, một vết thương sâu trong mối tình đầu đã làm cho tôi quá sốc, quá buồn đau và mất mát. Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để lấy lại sự cân bằng mà hình như vẫn chưa thể.

Chuyện của tôi thật hi hữu. Không biết trên thế gian này, có ai từng gặp hoàn cảnh như tôi không để có thể hiểu cho nỗi lòng của tôi. Tôi bắt đầu biết yêu vào năm thứ 4 sinh viên khi đi thực tập ở một công ty lớn của nhà nước. Người đàn ông khiến tôi rung động và trao mối tình đầu lớn hơn tôi 10 tuổi. Lúc đó tôi ngoài 20, còn anh đã ngoài 30. Anh làm giám đốc nhân sự của một công ty con trực thuộc công ty mẹ nơi tôi đến để liên hệ thực tập.

Cuộc gặp gỡ trong ngày đầu tiên với anh đã cho tôi linh cảm về một tiếng sét ái tình. Về sau này tôi mới biết đó là những rung cảm đầu tiên của con tim chưa từng bị ai đánh thức. Những tình cảm tự nhiên xuất phát từ sâu thẳm bản năng của người thiếu nữ được thức dậy bởi một người đàn ông. Ở công ty, anh được coi là một hình mẫu đàn ông lý tưởng thành đạt và lịch lãm. Mọi người trong công ty quý mến anh. Các đồng nghiệp nữ nhìn anh ngưỡng mộ với ánh mắt thèm thuồng được là người phụ nữ bên cạnh anh.

Ba tháng thực tập ở công ty trôi qua rất nhanh. Quan hệ của anh và tôi chỉ là quan hệ của một thực tập sinh với giám đốc nhân sự của công ty. Không có gì nhiều hơn là những tình cảm e ấp trong sáng từ phía tôi, và khoảng cách vừa đủ để lịch sự và hấp dẫn từ phía anh. Nhưng thật bất ngờ, chỉ sau khi tôi không còn thực tập ở công ty anh nữa, anh chủ động gọi và liên lạc với tôi.

Chúng tôi hò hẹn, anh nói anh rất ấn tượng với chỉ số thông minh và phong cách làm việc của tôi. Anh muốn tôi thông báo kết quả tốt nghiệp đại học cho anh, anh sẽ cho tôi một cơ hội thi tuyển vào công ty của anh. Anh nghĩ tôi rất phù hợp với công việc mà tôi đang học và anh có thể giúp tôi trở thành nhân viên maketing của công ty. Tôi quá xúc động và sung sướng. Tôi lao vào học, và dành được tấm bằng tốt nghiệp đại học Ngoại thương loại khá. Cầm tấm bằng trên tay tôi đã mạnh dạn liên lạc với anh.

Thế rồi tôi được tuyển thẳng vào làm việc ở công ty anh với vị trí công việc rất phù hợp. Chúng tôi chính thức yêu nhau trong mối tình đầu cuồng nhiệt và say đắm. Tôi thăng tiến công việc tốt, được điều lên làm nhân viên maketing ở cơ quan chủ quản, công ty mẹ của công ty con nơi anh làm giám đốc nhân sự. Tôi yêu anh tưởng không thể gì có thể chia cắt nổi. Mối tình đầu trong trắng si mê được tôi trao trọn cho anh một cách mãnh liệt, và không chút hoài nghi. Tôi đâu lường trước rằng biển tình nhiều nước mắt, lưới tình nhiều oan gia ngõ hẹp, bởi tôi còn quá trẻ và không hề có kinh nghiệm cuộc đời.

Tôi có thai. Anh lên kế hoạch cho một lễ cưới và một cuộc sống chung sau hôn nhân. Anh mua căn hộ, sắm sửa đồ đạc chuẩn bị làm lễ ăn hỏi ra mắt gia đình nhà gái. Nhưng đúng lúc tôi ngất ngây vì chạm tay vào quả hạnh phúc thì cũng là lúc anh nói ra với tôi một sự thật. Rằng anh đã từng có con trai 5 tuổi với một người phụ nữ mà anh coi như em gái. Giờ đây thi thoảng anh vẫn qua lại thăm mẹ con cô ấy với tư cách là người cha.

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 63): Mối nhân duyên nghiệt ngã

(Ảnh minh họa)

Anh nói, trước khi gặp tôi, anh vẫn qua lại với cô ấy như một mối quan hệ ngoài luồng không chính thức vì giữa anh và cô ấy không có đăng ký kết hôn, và hai người chưa bao giờ công nhận họ chính thức vợ chồng. Cô ấy là một nạn nhân mà anh chính là ân nhân cứu mạng. Một phút yếu đuối trong tình cảm anh đã có quan hệ tình dục với cô ấy và sinh đứa con chung. Nhưng từ ngày có tôi, anh chỉ còn coi cô ấy là em gái. Anh chấm dứt quan hệ gần gũi với cô ấy và chỉ qua lại thăm con với tư cách một người cha. Anh cũng đã nói thẳng hết mọi chuyện với cô ấy về tôi và thông báo lễ cưới của anh với tôi. Cô ấy chấp nhận và ủng hộ.

Tôi gần như phát điên vì sốc và rơi vào vực thẳm của đổ vỡ, thất vọng. Mặc cho anh giải thích rằng anh và cô ấy chưa từng đăng ký kết hôn, chưa giới thiệu ở cơ quan, xét về luật pháp thì anh vẫn là người độc thân vì chưa từng bị ràng buộc bởi đăng ký kết hôn. Anh qua lại với cô ấy vì đứa con chung và một ân nghĩa. Anh nói anh sẽ về gia đình tôi và quỳ xuống trước mặt cha mẹ tôi để nói hết tất cả sự thật và xin được cưới tôi làm người vợ chính thức.

Anh nói nếu không lấy được tôi, anh sẽ không thể sống nổi, cuộc đời anh sẽ chẳng còn chút ý nghĩa nào. Tôi không chấp nhận mọi sự giải thích cầu xin của anh. Phần vì mang thai nghén, phần vì không gượng dậy nổi sau khi biết sự thật, tôi đổ ốm và nằm bẹp ở nhà gần một tháng trời. Tôi cấm cửa, cắt liên lạc với anh. Tôi cần được ở một mình yên tĩnh để suy nghĩ về tất cả mọi chuyện và quyết định cuộc đời mình.

Kính thưa quý báo! Có lẽ trên đời này, không có ai rơi vào hoàn cảnh kỳ lạ và éo le hơn tôi. Chính trong thời gian này, người vợ không hôn thú của anh, người đàn bà chắc cũng vì tình yêu với anh và mà sinh con cho anh đã đến tìm tôi, quỳ xuống dưới chân tôi để xin tôi nghĩ lại, mở rộng lòng thứ tha cho anh. Thật là một hoàn cảnh bi hài, khóc cười đầm nước mắt. Tôi càng sốc hơn khi người phụ nữ ấy dắt theo hai cậu con trai đến gặp tôi.

Tôi đã không thể tin nổi vào hoàn cảnh trớ trêu của mình, không thể tin nổi có một người đàn bà dẫu có hôn thú hay không hôn thú thì giữa họ cũng đã có với nhau hai mặt con, khi hay tin người đàn ông của mình đem trọn lòng yêu và muốn cưới một người con gái khác trẻ trung xinh đẹp hơn mình. Thậm chí chị còn đi làm cái việc lạ lùng trái khoáy và đi ngược với quy luật muôn đời, đó là đến gặp người yêu của anh, thuyết phục bằng cả sự tận tâm, lòng chân thành để anh có được hạnh phúc.

Tôi đi từ cú sốc này đến cú sốc khác. Tôi quá bệnh nên không đủ sức để đuổi người đàn bà trong mắt tôi lúc ấy là "quá bệnh hoạn", xin tôi đồng ý về làm vợ chính thức của người từng là chồng hờ của chị ta. Chị biết tôi đang có thai với anh nên càng qua lại chăm sóc tôi hơn vì sợ tôi làm liều. Cũng trong thời gian này, người đàn bà ấy đã kể cho tôi nghe mối duyên phận của chị với anh ấy. Thì ra, trong một khúc ngoặt của số phận, hai anh chị đã gặp nhau ở một tình huống hi hữu.

Chị đang lao đầu xuống sông tự tử đúng vào lúc anh đang trên đường đi làm về khuya ngang qua. Họ gặp nhau 7 năm trước, khi chị đang mang thai đứa con trai đầu lòng đã 5 tháng với một gã sở khanh. Anh đã cứu hai mẹ con chị khỏi lưỡi hái tử thần. Cũng chính lòng tốt của anh, sự kiên trì của một người đàn ông có tấm lòng nhân ái đã vực chị đứng dậy. Chị chấp nhận số phận và sinh nở đứa con từ mối tình trái đắng của người con gái nhẹ dạ cả tin.

Chị kể, chị không phải là công chức nhà nước. Nhà bố mẹ chị có tiệm vải rất lớn trên phố. Chị ở nhà phụ kinh doanh với bố mẹ. Duyên phận cứ thế ràng rịt vào nhau. Sau khi cứu chị anh trở thành ân nhân của gia đình chị. Cuối tuần, anh đến thăm gia đình chị, chăm con trai của chị mà anh nhận đỡ đầu theo nguyện vọng của chị và gia đình chị. Bố mẹ chị coi anh như người con trong nhà vì cả anh và chị cùng tuổi nhau. Bố mẹ chị quý anh và muốn giúp đỡ anh về tài chính như là một sự đền ơn cứu mạng con gái của họ.

Anh kiên quyết từ chối, chỉ giữ mối quan hệ qua lại thân thiết như thêm một gia đình bố mẹ nuôi và làm cha đỡ đầu cho đứa bé không có bố. Nhưng chị lại không ngăn được con tim mình loạn nhịp trước anh. Chính chị đã quyến rũ anh, chủ động ngã vào vòng tay anh, người con trai trẻ chưa từng có một mối tình vắt vai nào để làm kinh nghiệm. Trong một tiệc sinh nhật của chị, chị để anh uống quá chén và chị đã đưa anh ngã vào vòng tay từng trải và khát khao của chị.

Khi biết chị có thai, anh đã hốt hoảng cuống cuồng chạy trốn. Chính chị đã động viên anh. Cũng chính chị đã thưa chuyện với bố mẹ chị rằng anh không yêu chị, không chủ động quyến rũ chị dẫn đến hậu quả có thai. Tất cả là do lỗi của chị. Chị quá yêu anh và muốn có một đứa con với anh. Đời chị đã dở dang một lần rồi, chị không còn niềm tin vào tình yêu hay một người đàn ông nào nữa. Chỉ cần có con với người mình yêu thôi là đủ. Chị xin anh một đứa con, và bằng lòng ở vậy nuôi hai con của hai mối tình trái ngang, hai người đàn ông sinh ra không phải dành cho chị.

Bố mẹ chị đều là những người có nhận thức cao, có hiểu biết cuộc đời và từng trải. Họ chấp nhận số phận dở dang của con gái, chấp nhận đứa con của chị chủ động có với anh mà không bất kỳ một trách móc, oán hận hay đòi hỏi ràng buộc nào nơi anh. Chị vẫn ở với gia đình bố mẹ đẻ, còn anh vẫn sống một mình trong căn hộ của anh. Cuối tuần anh đến ăn cơm với gia đình chị, đưa chị và hai con trai đi chơi. Khi chưa có tôi anh vẫn thường ngủ lại ở phòng của chị cuối tuần.

Anh chưa bao giờ nói yêu chị, và cũng chẳng bao giờ nói rằng anh sẽ cưới chị và bọn chị sẽ về sống chung với nhau dưới một mái nhà. Khi anh gặp em và yêu em, anh đã nói hết tất cả với chị, với một cầu mong chị chấp nhận và ủng hộ cuộc hôn nhân của anh và em. Em biết không, vì yêu anh, vì thần tượng anh, vì ơn anh, chị đã chấp nhận tất cả để anh được hạnh phúc. Mà chị cũng chẳng có quyền gì để ngăn cản hạnh phúc của anh với em. Giờ đây, đừng vì câu chuyện trong quá khứ của anh liên quan đến chị mà em từ bỏ anh ấy.

Cầu xin em đừng suy nghĩ dại dột, anh ấy rất yêu em, và theo chị hiểu thì em mới chính là người con gái anh ấy khao khát, mối tình đầu của anh ấy. Em hãy thứ tha cho phút nông nổi của anh do chị chủ động. Hãy chấp nhận làm vợ anh ấy và tiến hành hôn lễ. Anh ấy có hạnh phúc thì cả đời chị mới hạnh phúc và thanh thản được em ạ. Xin em hãy nghe chị.

Tôi nghe câu chuyện thủ thỉ của chị với một đầu óc rối tung, quay cuồng và trái tim đập nghẹn ứ chát chúa trong lồng ngực. Tôi chỉ còn biết khóc và khóc... 

Mọi chuyện xảy ra dồn dập quá, tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, tâm lý hoang mang cực độ. Là một người con gái lớn lên trong gia đình gia giáo, cuộc đời học hành thi cử rồi đi làm việc của tôi diễn ra khá suôn sẻ, tôi chưa từng trải qua khó khăn, trắc trở hay va vấp vào những chuyện rắc rối nào. Giờ đây, chuyện tình cảm chín muồi, sắp đến ngày tính chuyện cưới hỏi, mọi thứ bỗng dưng xảy ra như trời giáng xuống đầu tôi, làm cho tôi thấy mình rơi vào vực thẳm của đổ vỡ và thất vọng.

Do tôi vừa bị ốm nghén, lần đầu tiên trải qua cảm giác thai kỳ, tôi đã không có được tâm thế chủ động, không chịu đựng được mệt mỏi, tinh thần suy sụp tồi tệ, sức khoẻ và kinh nghiệm hầu như là số không để chống chọi với những cơn nghén sinh lý do mang thai vật vã giày vò, và nỗi đau khổ vì bị dối lừa, nên tôi càng suy sụp nặng...

Tôi cũng không thể chia sẻ với bố mẹ tôi hay bạn bè, người thân để mong họ giúp tôi vượt qua cơn ốm thể xác và cơn đau tinh thần vì cả hai chuyện tôi đang trải qua đều quá tế nhị, đều không dễ dàng có thể phơi bày ra cho bất kỳ ai dù là người thân. Do sức khoẻ suy sụp và khủng hoảng tinh thần quá độ, tôi đã lặng lẽ quyết định vào viện bỏ giọt máu tôi đang hoài thai trong bụng với người đàn ông mà tôi đã đặt hết tình yêu, niềm tin vào anh ta.

Đó là những ngày tháng tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Mất niềm tin vào người mình yêu, cũng có nghĩa là tôi mất niềm tin trầm trọng vào chính bản thân mình. Nhất là khi tôi cắn răng bỏ đi giọt máu vừa hình thành. Tôi càng bị trầm cảm nặng, giày vò, đau khổ và tội lỗi. Người tôi rỗng không, tôi sợ gặp gỡ mọi người, sợ ra đường, sợ phải nghe những cú điện thoại bình thường, hằng ngày của đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí cả bố mẹ.

Tôi khoá cửa ở lì trong nhà hàng tuần, cho đến khi mẹ tôi thấy bất ổn nên đã từ quê lên và người bạn thân của tôi cũng chạy qua để kéo tôi ra khỏi vũng lầy của trầm cảm, giúp tôi bình thường trở lại trong cuộc sống. Từ đó, tôi gạt bỏ thất vọng và đổ vỡ để tiếp tục sống và bước về phía trước. Tôi cắt đứt mọi mối quan hệ với anh, người chồng sắp cưới của tôi. Tôi quyết định dứt bỏ tất cả, kể cả công việc hiện tại để làm lại từ đầu. Gia đình tôi, bạn bè tôi chỉ biết rằng tôi và anh có khúc mắc gì đó và đã chia tay nhau.

Nhưng để chia tay, dứt bỏ một mối tình lớn, một quá khứ sâu nặng thật không dễ dàng gì. Liên tiếp là những ngày tháng nặng nề và áp lực. Hết người đàn bà đó tìm gặp tôi ở mọi nơi mọi lúc để lải nhải cái điệp khúc xin tôi tha thứ cho anh và chấp nhận làm vợ anh. Thậm chí chị ta còn đưa bố của chị ta đến nơi tôi ở để thanh minh cho anh về chuyện đứa con trai của hai người. Đó cũng là một điều mà tôi không thể hiểu nổi trong mối quan hệ lùng bùng lằng nhằng giữa anh và người đàn bà kia, nạn nhân, ân nhân hay là gì gì đó đã sinh cho anh một đứa con trai.

Lần cuối cùng gặp anh, tôi đã nói với anh rằng: "Tôi trống rỗng và không còn bất kỳ một cảm xúc nào nữa. Tôi sẵn sàng tha thứ cho anh, bởi tha thứ là điều quá dễ đối với tôi lúc này. Nhưng làm sao để tìm lại được tôi khi tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Mọi thứ đã rời bỏ tôi đi và tôi không thể tìm lại chính mình, tìm lại tình yêu, niềm tin hay xúc cảm. Tất cả đã vỡ nát, đã chết hết trong tôi, thế nên anh cũng đừng tìm gặp tôi, thuyết phục tôi hay làm bất cứ điều gì nữa. Sẽ vô ích mà thôi. Tôi không muốn gặp lại anh và chị ta, người vợ hay người tình hay là người mẹ của con trai anh thêm một lần nào nữa. Tốt nhất là anh và chị hãy tự lo cho cuộc sống riêng của hai người, đừng làm phiền tôi".

Tôi tìm thuê nhà ở chỗ khác và chuyển luôn công việc sang một công ty của nước ngoài mà bấy lâu nay họ đang có ý định chèo kéo tôi. Tôi bước sang một tâm thế mới, đời sống mới, môi trường làm việc mới. Vị trí của tôi đòi hỏi một người chưa vướng bận gia đình, hoặc có nhiều thời gian để đi công tác nước ngoài, ngoại ngữ giỏi, và kinh nghiệm xử lý công việc.

Thế nên tôi thi vào vị trí đó và ngay lập tức đạt kết quả tốt. Công việc ở một công ty nước ngoài không cho tôi có nhiều thời gian rảnh để buồn, để bận tâm ,để suy nghĩ, hay để ngoái lại quá khứ mà xót xa. Tôi làm việc như điên, kiếm tiền như điên và khoả lấp nỗi trống vắng bằng những buổi tối đi bar với bạn bè, ngày nghỉ cuối tuần đi du lịch...

Từ bấy đến nay, tôi không thể yêu được ai, không một rung động nào gõ cửa trái tim tôi mặc dù có rất nhiều người đến với tôi. Tôi lạnh lùng, trái tim băng giá bởi một vết thương sâu hoắm đầu đời. Tôi biết mình không nên vậy, vẫn phải yêu, lấy chồng, lập gia đình sinh con đẻ cái nhưng thật khó để làm điều đó khi tôi lạnh băng với tất cả đàn ông đến với mình. Tôi cũng không hoài nhớ đến quá khứ nữa. Tôi đã hoàn toàn cắt liên lạc với quá khứ, với mối tình đầu, với người đàn ông tôi đã từng yêu. Tôi không hề biết anh ta sống thế nào sau khi chia tay với tôi.

Cuộc sống cứ mải miết trôi đi... Tôi làm việc đủ và tiền mua một căn hộ nhỏ ngay thành phố. Tôi đã ngoài 30 tuổi, nhan sắc cũng không thể là bùa hộ mệnh mãi mãi. Tôi đã quyết định phải lập gia đình và ổn định cuộc sống. Tôi đã chán ngán cảnh hộ độc thân vui vẻ rồi. Các bạn bè tôi cũng lần lượt bỏ cuộc chơi đi lấy chồng sinh con. Trong số những người đàn ông đến với tôi, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi ở cạnh người đàn ông này.

Chàng trai người Việt theo gia đình định cư ở Canada. Công ty của tôi có trụ sở chính ở Canada thế nên hầu như tháng nào tôi cũng phải bay qua bên đó công tác. Trong những lần đi chơi với bạn bè là cộng đồng người Việt ở nước ngoài tôi đã quen với anh. Anh thua tôi 2 tuổi, làm việc ở một công ty dược phẩm của Canada. Chúng tôi quen nhau, khá hợp nhau và thỉnh thoảng tôi đi bar và ăn tối với anh. Tôi không thấy trong trái tim mình có cảm giác bâng khuâng xao xuyến như hồi gặp người đàn ông tôi yêu đầu tiên. Cảm giác yêu đương nhớ nhung rực lửa không hề có nhưng tôi thấy ấm áp và bình yên khi ở bên cạnh người mới này. Tôi định bụng sẽ tiến sâu trong mối quan hệ với anh để có thể đi đến một kết thúc tốt đẹp.

Mới đây, trong lần sang công tác ở Canada, tôi quyết định nhận lời mời của bạn trai về ăn tối cùng gia đình anh ở bên đó, cũng là dịp tôi có thể tìm hiểu sâu hơn về bạn trai của tôi, gia cảnh, bố mẹ anh chị em để có thể tiến tới một mối quan hệ sâu hơn. Với lại, như con chim đã một lần đậu phải cành cong nên tôi khá cẩn trọng trong chuyện tìm hiểu người đàn ông tôi định lấy làm chồng.

Qua lời kể của bạn trai tôi thì bố mẹ của anh ấy học về ngành dược, và sang Canada định cư từ những năm 1980, giờ hai ông bà đã về hưu. Ba anh em đều học theo ngành của bố mẹ và đều làm việc ở công ty dược. Anh trai và em gái đều đã lập gia đình, có nhà riêng mua sát nhau trong khu dân cư ở tỉnh bang Ontario, Canada. Cuộc sống của đại gia đình họ rất êm đềm và bình yên.

Thưa toà soạn báo! Cuộc đời có lẽ lại thử thách tôi thêm một lần nữa trong sự cợt trêu chua chát của số phận. Trong bữa tối ấm áp với đại gia đình của người bạn trai mới, tôi đã chết đứng người khi gặp lại anh, người yêu đầu đời, người đã làm cho cuộc sống và trái tim tôi tan nát. Anh chính là thành viên của gia đình bạn trai mới của tôi. Anh là chồng của cô em gái bạn trai tôi. Anh sang Canada định cư đã được 5 năm nay kể từ ngày chia tay với tôi và vừa lập gia đình với cô em gái của bạn trai tôi. Cô em gái đang mang bầu ở tháng thứ 5, trông họ rất viên mãn với hạnh phúc. Khi tôi bước vào căn nhà của đại gia đình họ, nhìn thấy anh, tôi thoáng khựng người vì quá sốc...

Bữa cơm thân mật, đầm ấm và vui vẻ. Chỉ có tôi và anh là ít nói, lặng lẽ ăn và cố gắng để giữ một gương mặt bình thản nhất, cố gắng để giấu đi những cảm xúc, những tâm trạng đang cuộn trào, giày vò bản thân. Quá khứ tưởng đã chôn sâu bao năm nay không ngờ chỉ một thoáng chốc đã vụt hiện về nguyên hình, thiêu đốt tâm can tôi.

Sau cuộc gặp gỡ đó, tôi trở về Việt Nam, lòng rất buồn, hoang mang. Các anh các chị ơi, tôi đã một lần bỏ tình chạy lấy người với mong muốn dứt bỏ ký ức, đứt đoạn với quá khứ. Giờ đây, mất bao nhiêu lâu tôi mới có thể cân bằng được cuộc sống, quên đi quá khứ buồn bã, quên đi những chuyện đau lòng để bình tâm đi đến cuộc sống mới. Giờ đây, thật éo le thay, trớ trêu thay khi tôi lại gặp lại người tôi muốn quên đi mãi mãi, tôi đã chôn sâu cùng ký ức trong chính gia đình người bạn mới của tôi, người tôi định tiến tới hôn nhân.

Phải hằng giờ hằng ngày đối mặt với người cũ, và coi người cũ là một thành viên trong gia đình với tôi thật khó khăn, ngại ngùng và chán nản. Từ khi gặp lại người đàn ông đầu đời ấy, những ký ức đau buồn trong quá khứ lại vụt hiện về, giày vò tôi, làm cho tôi buồn bã và mệt mỏi hết sức cho dù tôi không muốn vậy. Phải làm gì, phải làm thế nào đây? Tôi đã một lần bỏ tình chạy lấy người rồi, không lẽ bây giờ tôi lại thêm một lần trốn chạy nữa...

Cuộc đời tôi sẽ trốn chạy mãi mãi chỉ vì một chuyện quá khứ ấy sao? Rồi cả anh nữa, người tôi không muốn nhớ, không muốn gặp lại, không muốn đối diện anh sẽ sống ra sao khi giờ lại xuất hiện tôi, một người mà anh cũng phải cố để quên đi... Tôi phải làm gì bây giờ???

Theo ANTG cuối tháng