Chuyện khó tin nhưng có thật (số 50): Kinh hoàng 19 năm làm dâu

07:00 | 22/12/2014

13,337 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Tôi sợ quá vội bỏ nhà ra đi. Tất cả 19 năm làm dâu, làm vợ tôi chỉ có một bộ quần áo mặc trên người, mười ngàn đồng trong túi và gánh một món nợ hơn ba mươi triệu đồng phải trả nợ đậy cho gia đình anh ta.

Tôi sinh ra trong một gia đình tương đối khá giả, cháu ngoại một ông Hội đồng, con gái một sĩ quan cao cấp. Lúc sinh ra, tôi bị thiếu tháng phải nuôi trong lồng kính. Thấy con gái quá yếu ớt, ba tôi rất cưng chiều. Tôi có riêng một bà bảo mẫu người Hoa trông nom, chăm sóc.

Tuy còn bé nhưng ba tôi đã dạy tôi học chữ, học hát, học vẽ, và cho tôi đọc các cuốn truyện văn học thời đó... Cuộc sống của gia đình tôi, mẹ tôi và năm chị em tôi đang êm đềm hạnh phúc thì ba tôi mất vào năm Mậu Thân, lúc đó tôi mới lên 9 tuổi.

Những biến động của thời cuộc cùng những khó khăn của một gia đình không còn người trụ cột, gia đình tôi sa sút dần. Mẹ tôi thì còn quá trẻ và đẹp, nhưng bà đã cắn răng chịu đựng ở vậy tần tảo nuôi con.

Chúng tôi từ giã cuộc sống nhung lụa và nếm trải tất cả những nỗi cơ cực, đắng cay của cảnh mẹ góa con côi. Lúc đó, năm chị em tôi, đứa bé nhất mới 2 tháng tuổi, tôi phải thay mẹ trông em và được bà con xóm làng phong cho là người mẹ trẻ nhất trần gian.

Giải phóng miền Nam, gia đình tôi cũng như tất cả nhân dân miền Namtưng bừng đón chào đoàn quân giải phóng. Tôi đã 16 tuổi, người thấp bé nhưng nhanh nhẹn và chịu khó, lại có chút văn hóa nên được các chú cho vào làm văn thư ở ủy ban xã.

Hồi ấy đi làm không có lương mà nhà tôi lại đông em nên các chú giới thiệu tôi đến làm việc ở một trại nghiên cứu giống cây ăn quả. Năm 19 tuổi, tôi xin vào làm ở xí nghiệp chế biến gỗ. Từ nhà đến xí nghiệp gần 3 cây số, ngày ngày tôi phải đi bộ đến cơ quan.

Trước cổng cơ quan có một bãi đất trống khá rộng, hằng ngày có một đám thanh niên, thiếu niên đá banh ở đó. Thế rồi có một anh chàng ngày ngày lẽo đẽo theo tôi mỗi khi tan ca. Anh theo tôi tới tận ngõ rồi đứng đó nhìn vào nhà.

Mấy lần như thế, mẹ tôi phải bảo em tôi ra mời anh ta vào nhà và chúng tôi quen nhau. Anh ta tên là Want, con một gia đình cán bộ có nhà ở khu tập thể gần đó. Khi đó tôi đã 23 tuổi, còn Want nói với tôi là 26 tuổi.

Một sáng chủ nhật, Want cho đứa em gái nhỏ xuống nhà tôi nói rằng anh mời tôi lên chơi. Tôi đã không định đi nhưng em nhỏ cứ nhất định chờ tôi đi bằng được, nếu không thì em sẽ bị đánh đòn. Thế là tôi đành phải đi lên nhà Want.

Đến nơi, nhà chỉ có mấy đứa bé lao xao một lúc thì chúng bỏ đi đâu hết, bố mẹ anh đi vắng, nhà còn lại hai người. Thế rồi, với sức vóc của một anh con trai to khỏe, Want đã cưỡng bức tôi. Tôi là một cô gái yếu ớt, cao 1m50, nặng có 38 ký làm sao chống cự nổi Want.

Tôi ôm mặt khóc, anh ta cũng khóc và nói rằng, anh ta làm như thế để xem tôi có yêu anh ta không. Tôi có bầu từ buổi sáng chủ nhật định mệnh ấy, và bắt đầu từ ấy những món nợ đời chồng chất lên cuộc đời tôi suốt 19 năm ròng.

Bụng tôi ngày một to, tôi tìm cách báo cho Want biết thì anh ta bảo để anh ta hỏi bố mẹ. Mẹ anh ta cũng đã gặp mẹ tôi và hứa là sẽ cưới tôi, nhưng rồi lần lữa mãi cho tới lúc cái thai trong bụng tôi được 7 tháng. Mẹ con tôi quá lo lắng vì sợ mang tiếng với làng xóm, với họ hàng.

Cuối cùng tôi bắt anh ta dẫn tôi tới tận xí nghiệp, nơi mẹ anh ta làm việc, tôi đã phải van xin bà thì bà trả lời là nhà bà không có tiền cưới dâu, không có gì dẫn cưới cho nhà gái. Tôi phải xin xí nghiệp nơi tôi công tác cho tôi tạm ứng một năm lương để làm đám cưới.

Mẹ tôi vì thương con mà phải cho qua tất cả mọi thủ tục cưới hỏi, phải mua sắm nữ trang quần áo cho tôi. Đám cưới không có đông người dự vì những người cùng làm với ba mẹ anh ta cho rằng thằng này để tóc tai dài trùm gáy không đàng hoàng, không đứng đắn, nó phải làm như vậy mới lấy được con bé...

Đêm tân hôn sau một ngày bận rộn đãi tiệc khách khứa, tôi lại có bầu nên quá mệt mỏi, còn Want thì cùng đám bạn bè nhậu nhẹt cho đến say sỉn không còn biết gì nữa. 4h sáng, ông bố chồng bắt đầu lôi tôi ra chửi bới vì tội con dâu sáng ra không dậy pha trà mời bố mẹ chồng và ông chú bà bác trong nhà.

Còn bà mẹ chồng thì bắt tôi phải tháo hết vòng vàng ra đưa cho bà để bà trả nợ đám tiệc cưới. Tôi nói rằng: "Tiền lo đám cưới con đã phải ứng một năm lương, còn nữ trang là kỷ niệm của mẹ con cho con".

Nghe tôi nói thế, cả hai bố mẹ chồng tôi đều lồng lên, gào thét chửi bới và để áp đảo tinh thần tôi, ông ta đập tan bát hương trên bàn thờ gia tiên. Want thức dậy cũng xông ra hùa với bố mẹ chửi bới tôi. Sợ quá, tôi buộc lòng phải tháo tất cả nữ trang ra đưa cho bà mẹ chồng.

Bắt đầu từ đó, tôi sống một kiếp sống trầm luân, ăn không được no, ngủ không được yên, mang cái bụng bầu thèm ăn quá mà không có gì để ăn, bưng bát cơm lên là lại nghe bà mẹ chồng chửi bới, cơm chan nước mắt. Hai tháng sau tôi sinh một cháu gái.

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 50): Kinh hoàng 19 năm làm dâu và làm vợ

(Ảnh minh họa)

Đói ăn, thèm đủ mọi thứ, nhưng gia đình họ coi miếng ăn to lắm. Tôi vừa phải nuôi con vừa đi làm, về nhà lại còn lo đủ mọi công việc bếp núc, trồng rau, nuôi heo để kiếm thêm, nhưng khi bán rau, bán heo thì bà mẹ chồng giữ hết, tôi không có một xu để mua sắm, kể cả mua đôi guốc cho mình.

Đau khổ nhất là tôi nghĩ mọi người thật thà như mình, tiền lương lĩnh về tôi để ở túi áo, để trong hộc tủ, để đâu mất đó. Tôi chỉ khẽ than mất tiền là bố con Want đánh chửi tôi.

Anh ta bảo là tôi vu cho mẹ con anh ta có nghĩa là tôi bảo mẹ con anh ta là đồ ăn cắp. Tôi thực sự là một con đầy tớ của nhà chồng, cần gì họ bắt tôi sắm, mất gì họ bắt tôi tìm, ăn gì họ bắt tôi mua. Không thỏa mãn những yêu cầu ấy tôi đều bị đánh, bị chửi. Tiền không có mua chịu, họ ghi tên tôi coi như tôi là con nợ.

Có một lần bố chồng tôi tìm một tờ giấy gì đó không thấy liền chửi bới ầm lên và quăng hết sổ sách ra nhà. Con gái tôi mới lên 2 tuổi, cháu lẫm chẫm đi qua đám giấy tờ ấy, ông liền quăng cái bơm xe ra cho cháu vấp ngã. Trông thấy thế, Want liền rút dây thắt lưng quật vào tôi túi bụi làm thâm tím cả mình mẩy.

Tôi đau quá phải đi bệnh viện. Lần ấy Want đã đánh tôi trụy thai, bệnh viện phải lấy ra một thai và sau đó một thai nữa ra tiếp. Lần đó, Công an đã bắt Want vì tội hành hung vợ đến trụy thai. Nhưng rồi mẹ chồng tôi lại đến năn nỉ mẹ tôi xin bãi nại cho Want. 

Mẹ tôi cũng đành phải làm đơn bãi nại và bắt tôi quay trở lại chung sống với Want chứ nhất định không cho tôi ly hôn vì sợ mang tiếng với làng xóm. Sau đó, tôi có thêm một cháu trai nữa. Tôi còn nhớ thời bao cấp có được một ít thịt cho con ăn là quý lắm.

Tôi kho cho con tôi một xoong thịt nhỏ, lúc đi làm tôi phải giấu xoong thịt vào trong đống củi. Bố chồng tôi biết tôi có thịt cho con ăn, ở nhà ông đảo tung đống củi lên cho đổ hết xoong thịt xuống đất, kiến bu đen ngòm. Tôi đi làm về trông thấy vậy mà rớt nước mắt.

Ít lâu sau, bố chồng tôi về hưu trong tình trạng dở điên dở khùng, lở loét đầy người, ngồi đâu bậy đó, có lúc bốc cả phân cho lên miệng. Bà mẹ chồng tôi lúc này còn khỏe lắm, vậy mà bà đâu có chăm lo cho chồng, bà sang ở nhà mấy cô con gái, bỏ mặc ông một mình.

Thế là mọi việc lại dồn lên đầu tôi. Thật xấu hổ và tủi nhục cho tôi, một nàng dâu chưa đến 30 tuổi phải tắm rửa cho bố chồng, lau các vết lở loét, dọn những thứ dơ bẩn do ông phóng uế.

Chúng tôi ở trong khu tập thể của cơ quan, rất nhiều bà con cô bác động lòng thương xót tôi, một cô gái hiền lành tốt nết lại rơi vào làm vợ một anh chàng vũ phu, gái gú, nhậu nhẹt, phải làm dâu một gia đình có ông bố chồng rất ác và mẹ chồng rất tham.

Cuối cùng thì bố chồng tôi đã chết trong cảnh dở điên, dở khùng.Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi gần như một ác mộng. Tôi luôn luôn bị chửi bới, đánh đập. Nhiều lúc tôi đi lang thang hết chùa này đến chùa khác mong tìm cho mình một sự giải thoát.

Con gái tôi đã 18 tuổi rồi, cháu đã nhận thức được những hành động của bố nó. Want đối xử với tôi ngày càng tồi tệ. Chỉ một cớ rất nhỏ, rất vu vơ anh ta cũng đánh tôi, tôi phải chạy về ở nhờ nhà chị tôi, nhưng đâu có được yên. Want cho một số đệ tử ban đêm đến nhà chị tôi vừa rú ga, vừa rọi pha đèn vào nhà chị tôi, buộc tôi phải quay về.

Đưa được tôi về đến nhà, Want đóng ngay cửa lại dùng dây điện đánh tôi gây thương tích ở lưng và ở cả vùng ngực hằn lên những vết máu. Tôi đi khám và được bệnh viện cấp giấy chứng thương. Đêm hôm ấy, tôi về nhà và được biết mẹ con anh ta bàn nhau sẽ xích tôi lại vào một góc nhà và vu cho tôi bị điên.

Tôi sợ quá vội bỏ nhà ra đi. Tất cả 19 năm làm dâu, làm vợ tôi chỉ có một bộ quần áo mặc trên người, mười ngàn đồng trong túi và gánh một món nợ hơn ba mươi triệu đồng phải trả nợ đậy cho gia đình anh ta.

Chỉ ít ngày sau khi tôi bỏ đi, lập tức anh ta đưa một cô gái về và tuyên bố đó là vợ anh ta, ba tháng sau cô vợ mới của anh ta đẻ ra một quái thai.

Còn phần tôi, tôi đi lang thang trong thành phố về khuya. Giữa bộn bề hoang mang và lo lắng ấy, tôi nghĩ đến một người đàn ông mà tôi biết cách đây gần một năm. Anh lớn tuổi hơn tôi nhiều và theo bạn bè anh kể thì cuộc đời anh cũng lắm gian truân vì tình đời - tình người đổi trắng thay đen.

Khi nghe kể chuyện về anh, tôi chỉ nghĩ tại sao lại có một người đàn ông cũng có nhiều nỗi khổ như mình. Lúc này, linh tính tôi mách bảo chỉ còn có anh là chỗ dựa duy nhất. Tôi gọi điện cho anh từ một điện thoại công cộng vào lúc gần 10h đêm.

Đêm ấy, anh kiên quyết không đưa tôi vào khách sạn hay bất cứ một nhà trọ nào. Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được một người quen xa và anh đã gửi tôi ngủ nhờ ở đó qua đêm, rồi anh quay về thành phố. Tôi vì lo sợ không muốn xa anh, nhưng anh bảo rằng em là người có chồng, bỏ nhà đi, chưa ly hôn thì không bao giờ anh đưa em đi qua đêm.

Một tháng sau tôi làm đơn ly hôn. Đọc xong lá đơn ly hôn của tôi, xem giấy chứng thương, nhìn những vết thương bầm tím bị đánh bằng dây điện trên thân thể tôi, bà Thẩm phán quyết định đưa vụ ly hôn của tôi ra xét xử trong thời gian sớm nhất. Ba tuần lễ sau, tôi nhận được quyết định ly hôn của Tòa án. Tôi đã thoát nợ.

Tôi đến chung sống với anh. Đến nay, chúng tôi đã ở với nhau được 6 năm. Cuộc sống của hai con người đã trải qua quá nhiều đau thương mất mát giờ đây hết mực yêu thương nhau, sống một cuộc sống đầy thông cảm và hạnh phúc.

Anh đã cho tôi đi học hai năm liền về nữ công gia chánh, và học Anh văn. Mới đây, anh cho tôi ra thăm quê hương miền Bắc. Tôi đã biết được Thủ đô Hà Nội, vào Lăng viếng Bác và thăm nhà sàn nơi Bác ở.

Tôi đã về thăm quê anh, đến chùa Quán Sứ, đến nhà thờ Phát Diệm (Kim Sơn, Ninh Bình), đến thăm Vịnh Hạ Long và Khu du lịch Tuần Châu... Tôi cảm nhận được tình thương yêu của anh dành cho tôi. Phải chăng anh đã bù đắp những thiếu hụt của tôi sau khi ba tôi mất đi.

Tôi cảm ơn trời phật đã giải thoát cho tôi khỏi một kiếp sống trầm luân bể khổ. Tôi cũng cảm ơn những tấm lòng vàng đã giúp tôi trở lại với cuộc sống mới hôm nay.

Theo ANTG cuối tháng