Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ

06:50 | 15/10/2025

32 lượt xem
|
(PetroTimes) - Cơn bão đầu tháng 10 quét qua miền Bắc để lại những vết thương dai dẳng. Những dòng sông dâng tràn, cuốn theo nhà cửa, hoa màu và cả nỗi lo chồng chất của người dân Bắc Giang, Thái Nguyên, Lạng Sơn... nhiều nơi chìm trong nước, có bản làng bị cô lập nhiều ngày. Giữa khung cảnh ấy, một nhóm bạn trẻ lặng lẽ lên đường, không cờ hoa, không khẩu hiệu, chỉ mang theo vài thiết bị bay và tấm lòng hướng về vùng lũ. Họ đã kịp thời có mặt để hỗ trợ bà con vượt qua những khó khăn sau thiên tai.

Nguyễn Tiến Đạt, chàng sinh viên năm nhất Trường Cao đẳng Công nghệ và Thương mại Hà Nội, là một trong 13 người của nhóm. Gặp Đạt trong buổi chiều Hà Nội mưa lất phất, cậu cao khoảng 1m75, làn da rám nắng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng ánh mắt sáng và vững vàng.

“Em đi hỗ trợ người dân mãi tối muộn mới về. Hôm nay mới được ngủ một giấc trọn vẹn, mấy chục cuộc gọi nhỡ mà em không biết gì” - Đạt kể và vừa cười, vừa lấy tay vuốt nhẹ lên chiếc flycam đặt trên bàn.

Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ
Nhóm của Đạt cùng với hàng cứu trợ của các đội thiện nguyện hỗ trợ người dân.
Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ

Câu chuyện bắt đầu rất đơn giản. Khi bão đổ về miền Bắc, trong các nhóm cộng đồng chơi drone và flycam trên mạng xã hội, nhiều người kêu gọi giúp đỡ. Một người anh lớn tuổi trong nhóm của Đạt đã đứng ra tập hợp, kêu gọi mọi người đi hỗ trợ người dân vùng lũ. Ngay sau đó mọi người ở khắp các tỉnh từ Hà Tĩnh, Nghệ An, Quảng Nam, Gia Lai, Kon Tum, Kiên Giang, cho đến Hà Nội... đã gặp nhau ở vùng ngập nước.

“Bọn em không có tên nhóm, không phải tổ chức gì, chỉ là những người cùng sở thích, cùng chung một suy nghĩ: bay lên để giúp người khác”, Đạt nói.

Ngay hôm sau, họ lên đường. Người đi máy bay tăng cường nhanh ra Bắc để đến vùng lũ, người chạy xe cá nhân. Điểm đến đầu tiên là xã Hoàng Vân (Bắc Giang), nơi nước dâng ngập tới mái nhà. Trong cốp xe là pin sạc, cánh quạt dự phòng, bộ điều khiển, và những chiếc drone nông nghiệp T50 loại có thể chở hàng nặng tới 50kg. Đạt nhớ lại: “Bọn em vừa tới đã được chính quyền xã hướng dẫn khu vực cần hỗ trợ. Mọi người rất quý, ai có đồ ăn đều san sẻ, có nhà trống thì cho nhóm nghỉ nhờ”.

Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ
Nguyễn Tiến Đạt, chàng sinh viên SN 2007 sống tại Chung cư Tân Việt (xã Hoài Đức, Hà Nội).

Sau hai ngày hỗ trợ người dân tại xã Hoàng Vân, nhóm tiếp tục di chuyển đến xã Hợp Thịnh, cách đó khoảng 15 km, để cứu trợ thêm hai ngày rưỡi. Từ đây, nhóm lại lên đường tới huyện Lạng Giang (cũ), nơi có một thôn nhỏ bị nước bao quanh, cô lập hoàn toàn như một hòn đảo giữa biển lũ. Hoàn thành nhiệm vụ, nhóm trở về Sóc Sơn (Hà Nội), mang theo những kỷ niệm không thể quên về hành trình giữa mưa lũ.

“Trước khi đi cùng nhóm, em đã có hai ngày ở Thái Nguyên để bay flycam trinh sát, hỗ trợ đội ca nô”, Đạt kể. “Khi ca nô hoặc thuyền nhỏ đi vào các ngõ hẹp, thường không thể nhìn thấy vật cản hay dòng nước chảy xiết phía trước. Lúc đó, em bay flycam lên quan sát từ trên cao, làm nhiệm vụ như một người hoa tiêu, giúp anh em xác định hướng đi an toàn”.

Nhóm chia thành ba đội: kỹ thuật, bay và trinh sát. Đội kỹ thuật lo bảo dưỡng, kiểm tra chip, pin, tránh sự cố giữa đường bay. Đội bay điều khiển drone nông nghiệp mang theo đồ cứu trợ như quần áo, mì gói, thuốc men, nước uống đến những vùng bị cô lập. Còn đội trinh sát của Đạt dùng flycam bay cao để dò vị trí an toàn, xác định chỗ hạ cánh hoặc báo hiệu khu vực có xoáy nước nguy hiểm.

Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ
Nhóm của Đạt chia thành ba đội: kỹ thuật, bay và trinh sát.
Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ

“Bọn em bay flycam trước để tìm vị trí hạ cánh cho drone chở hàng. Có chỗ nước ngập ba, bốn mét, phía dưới là chông sắt, lưới thép gai. Tàu thuyền không vào được. Lúc đó, drone là cách duy nhất để tiếp cận”, Đạt kể. Mỗi lần thả được túi hàng xuống tay người dân, ai nấy đều mừng như vừa giành được chiến thắng.

Công việc của họ chẳng hề dễ dàng. Thời tiết xấu, mưa tạt, gió quẩn, sóng làm lệch đường bay. Chỉ cần một lỗi nhỏ, máy có thể rơi xuống nước. “Có lần con drone bị lỗi chip, tự ngắt động cơ và rơi. May lúc đó anh em đang đứng xa, không ai bị thương”, Đạt kể, giọng vẫn bình thản. “Nhưng cũng nhờ vậy mà bọn em rút ra được nhiều kinh nghiệm, hiểu hơn về kỹ thuật bay và cách phối hợp an toàn”.

Trong suốt gần một tuần, nhóm di chuyển qua nhiều tỉnh: Thái Nguyên, Bắc Giang, rồi về Sóc Sơn (Hà Nội). Họ ngủ trong xe, ăn cơm từ thiện, có hôm ăn vội ổ bánh mì, có hôm được người dân mời bát cháo nóng giữa trời mưa. “Nhiều người gợi ý gửi tiền hỗ trợ, nhưng tụi em không nhận. Đi cứu trợ là chuyện từ tâm, tiền bạc không phải vấn đề. Mỗi người tự túc, ai có gì góp nấy, thế là đủ”.

Khi hỏi về gia đình, Đạt cười: “Lúc đầu bố mẹ lo lắm, sợ nguy hiểm. Nhưng sau biết bọn em đi có tổ chức, có chính quyền hỗ trợ, thì bố mẹ cũng ủng hộ. Còn bảo em: ‘Cứ đi, giúp được ai thì giúp, miễn là an toàn’”.

Đạt học công nghệ thông tin, đam mê thiết bị bay và thể thao, đặc biệt là bóng rổ - môn thể thao mà mẹ em, một giáo viên thể chất đang dạy. “Có lẽ mẹ truyền cho em tinh thần không ngại thử thách. Mỗi khi cầm máy bay lên, em có cảm giác như khi nhảy ném bóng, phải dám vươn lên, phải dám bay thì mới chạm được điều mình muốn”, cậu cười, ánh mắt như sáng hơn khi nói về mẹ.

Những ngày mưa lũ, giữa khung cảnh xám xịt, những cánh drone nhỏ bé vẫn bay lên đều đặn. Chúng không mang theo hàng tấn hàng hóa, nhưng chở trong mình niềm tin và tình người. “Có lần drone vừa thả đồ xong, người dân dưới vẫy tay cảm ơn, còn gửi lên tấm biển ghi ‘Cảm ơn các bạn’. Nhìn cảnh ấy, ai cũng thấy ấm lòng”, Đạt kể.

Ấm áp những cánh bay giữa mùa lũ
Tuổi trẻ - có thể chưa nhiều trải nghiệm, chưa đủ mạnh để thay đổi thế giới, nhưng có thể đủ dũng cảm để bắt đầu từ những điều nhỏ nhất. Như Đạt và những người bạn của em, những cánh bay trong mùa lũ giản dị, thầm lặng, mà rực sáng giữa bầu trời xám ướt của miền Bắc.

Công việc cứu trợ không có lương, không danh tiếng, nhưng để lại trong lòng mỗi người trẻ sự trưởng thành và niềm tin rằng: tuổi trẻ không chỉ là mơ ước, mà còn là hành động. “Chuyến đi này cho em nhiều bài học quý. Em học được cách làm việc nhóm, cách phối hợp, và quan trọng nhất là cảm giác mình làm được điều có ích cho người khác”, Đạt nói.

Khi bão tan, nhóm tạm chia tay. Người trở về quê, người lại tiếp tục công việc thường ngày. Nhưng trong group chat của họ, mỗi tối vẫn có người nhắn: “Nếu có lũ nữa, ta lại đi”.

Trước khi chia tay, tôi hỏi: “Nếu lần sau có dịp, em có đi tiếp không?”.

Đạt đáp ngay, giọng dứt khoát mà nhẹ tênh: “Chắc chắn rồi. Ở đâu còn người cần giúp, bọn em sẽ lại bay tới”.

Ngoài kia, cơn mưa Hà Nội vẫn rơi, nhỏ và dai dẳng. Đạt cúi xuống lau nhẹ lớp bùn bám trên cánh drone. Đôi tay rám nắng, những ngón tay dính đất, nhưng trong ánh mắt ấy vẫn sáng lên niềm tin và hy vọng.

Tuổi trẻ - có thể chưa nhiều trải nghiệm, chưa đủ mạnh để thay đổi thế giới, nhưng có thể đủ dũng cảm để bắt đầu từ những điều nhỏ nhất. Như Đạt và những người bạn của em, những cánh bay trong mùa lũ giản dị, thầm lặng, mà rực sáng giữa bầu trời xám ướt của miền Bắc.

Đình Khương

  • bidv-14-4
  • thp
  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps
  • banner-pvi-horizontal
  • pvoil-duong-xa-them-gan