Lá bài mặt quỷ và quan tài của chồng

09:05 | 05/11/2015

1,464 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Trước mắt tôi những con bài bay tới tấp tựa như trên trời rơi xuống. Thật khó tưởng tượng, những hình hài trên con bài ấy đã giết chết chồng tôi. Những khuôn mặt của quỷ dữ trên những lá bài hiện lên như muốn nuốt sống tôi vậy. Cứ thế tôi ôm lấy chiếc quan tài mà khóc đến cạn cả nước mắt.

Tôi chạy như ma đuổi vào tít trong xóm trọ mới thoát được sự truy bắt của chồng. Cũng may chồng tôi đang bị suy yếu vì mới đi bán máu cách đây ba hôm. Đây là đợt bán máu lần thứ mười, mà chồng tôi chỉ dành tiền để lao vào cuộc đỏ đen trên chiếu bạc. Nay bắt ép tôi cũng phải bán máu, để đưa tiền cho anh gỡ gạc, cầu may trúng quả đậm thì sẽ đổi đời. 

Mọi thứ trong nhà đã sạch trơn. Nào xe, nào tủ lạnh, tivi đều đi cắm ngoài hiệu cầm đồ, rồi đi tong. Ngó quanh, đến cái bếp ga chồng tôi cũng gỡ khỏi bình, đi đặt được hai trăm ngàn. Hầu như không còn thứ gì đáng giá để anh ném vào sới đỏ đen nữa. Anh cay cú và luôn thề sẽ tìm ra ánh sáng cuối đường hầm. Chả lẽ mình lại hèn mạt đến thế. Cuối cùng chỉ còn một chiêu kiếm tiền là đi bán máu.

la bai mat quy
Lá bài mặt quỷ

Mà đâu có yên. Mỗi lần cháy túi trở về là anh coi tôi như một túi cát trút giận. Có nhiều đêm tôi phải thức để chờ anh trở về, nếu có hơi men thì tôi thoát đòn, còn không là ăn đủ. Vừa chửi anh vừa ra tay. Tôi đỡ đòn giờ đây đã thành siêu nghệ. Có nhiều lần tôi né nhanh càng làm anh điên khùng vì vẫn không trút được cơn uất ức trên chiếu bạc. 

Nhưng thường anh cũng trở nên tinh quái. Bao giờ cũng túm tóc tôi trước khi tung đòn. Khi ấy tôi chỉ có mỗi cầu cứu con trai. Những cú đấm của anh khá dữ dằn. Bởi anh coi tôi là hình bóng của chủ sới bạc. Vừa đấm tôi anh vừa chửi đồ lừa đảo, đồ lừa đảo. Muốn tránh đòn vào chỗ hiểm, tôi chỉ co tay che mặt như một võ sĩ quyền anh. Nhiều lần tay tôi suýt gãy nếu con trai không ra kịp để giữ tay bố nó lại.

Nhưng lần này thì khác. Anh đuổi cho bằng được và hét lên, tao sẽ tưới xăng tự thiêu nếu mày cứ chạy trốn. Tôi nấp trong buồng trọ của một cô công nhân đành phải bước ra, vì mọi người cũng lo, cả dãy nhà trọ sẽ cháy rụi mất. Anh túm tóc tôi, lắc can xăng đã mở sẵn, đòi tôi đi bán máu ngay lập tức. Thôi trời đành chịu đất, tôi gật đầu rồi tìm cách thoát thân. 

Đúng lúc đó con trai tôi xuất hiện. Trong tay nó có một con dao hùng hổ lao vào đâm bố. Tôi vội quay người ôm lấy chồng. Mũi dao cay đắng đó đâm trúng vai tôi. Con trai kêu thất thanh rồi cùng mọi người đưa tôi vào viện. Chồng tôi nhanh chân lủi mất. 

Ai cũng thương tôi và an ủi đứa con tội nghiệp cứ ôm mặt khóc. Bỗng nhiên nó vùng bỏ chạy. Tôi không có cách nào giữ nó lại được, trong lòng lo lắng vì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì giữa hai bố con. Cũng may vết dao đâm không thật sâu nên không nguy hiểm. Các bác sĩ băng bó và cho tôi nằm tĩnh dưỡng tại viện. 

Khi tôi vừa trở về giường bệnh thì giật mình vì thấy chồng tôi đang ngồi chờ. Anh đứng dậy, vẻ mặt hầm hè đòi tôi vẫn phải đi bán máu, nếu không sẽ tự tử. Trong tay anh đúng là có một con dao sáng quắc. Anh còn dọa cả hai sẽ cùng chết. Nói là làm, anh vung dao định cắt cổ tay. Tôi vội lao vào ôm ghì lấy anh mà van xin. 

la bai mat quy
Lá bài mặt quỷ

Vừa hay, một bác sĩ bước vào hô lên gọi bảo vệ đến đuổi chồng tôi đi. Nhưng anh đã bỏ chạy rất nhanh và nói sẽ quay lại, nếu tôi không đi bán máu. Lòng tôi rối như tơ vò và tự oán trách số phận mình sao quá trớ trêu.

Không ngờ chồng tôi vừa đi thì con trai quay trở lại và hỏi bố có đến đây không. Nhìn vẻ mặt nó với sắc khí tím bầm nên tôi vội lắc đầu vì nếu hai bố con gặp nhau, ắt sẽ xảy ra án mạng không chừng. Tôi không còn đủ bình tĩnh ở lại bệnh viện nữa nên cũng quyết định bỏ về. 

Đúng như tôi dự đoán sẽ có sự cố ập đến. Cánh tủ mở tung. Giấy tờ rơi vãi khắp nơi. Tôi hốt hoảng tìm sổ đỏ, chứng nhận sở hữu nhà đất. Quả nhiên chồng tôi đã lấy nó đi. Chắc hẳn anh sẽ đặt vào sới bạc. Lúc đó đến cả ngôi nhà cũng không còn nữa. 

Tôi vội thuê xe đến trụ sở Công an phường trình bày và muốn các anh đến ngay chiếu bạc để cứu giúp tôi lấy lại sổ đỏ. Đó là một chiếu bạc khá kín đáo nhưng các anh Công an đều nắm rõ và đã bắt hụt mấy lần. Tôi trình bày tỉ mỉ và nói rõ nơi chồng tôi sẽ đến chơi bạc, bởi anh thường gọi điện thoại cho bạn, nhiều lần nhắc đến căn hầm dưới ngôi nhà của công ty dịch vụ thương mại, ở ngoại vi thành phố. Các anh Công an nhanh chóng triển khai chiến dịch truy quét sới bạc.

Ông trời không lẽ lại đầy đọa gia đình tôi đến tận cùng như thế này. Khi các anh Công an ập vào cổng công ty thì chuông báo động từ xa réo ầm ỹ. Chúng bỏ chạy theo con đường hầm thoát ra bờ kênh. Nhưng hiện trường còn nhiều chứng cứ như tiền và nhiều cây bài tung tóe khắp căn hầm bí ẩn phía sau nhà bếp. 

Khi thực thi lệnh khám xét, các anh Công an còn thu giữ những túi tiền lớn cùng với hàng ngàn đô la giấu trong ngách tủ. Không còn đường cãi, chủ sới bạc là lão Thọ "híp" buộc phải ký biên bản và bị bắt lên Công an quận để tiếp tục điều tra. 

Tôi hồi hộp ngóng tin chồng trở về, vì hay tin anh cũng nhanh chân trốn thoát. Nhưng còn bìa sổ đỏ nhà đất thì sao đây. Đầu óc tôi cứ rối tung với bao lo sợ sẽ bị đuổi đi. Cho dù đây chỉ là căn nhà trống rỗng. Chiếc giường gỗ cũ mọt ăn rỗng cả mộng được coi là đáng giá còn lại. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, tôi tự bứt tóc mình trong sự bấn loạn tâm can. 

Nửa đêm, con trai tôi trở về với vẻ mặt sầu não. Nó cũng đi tìm bố khắp nơi mà không thấy. Hai mẹ con không còn biết nói với nhau chuyện gì nữa. Màn đêm buông xuống như một tiếng thở dài của thời gian mệt mỏi. Tôi ngồi gục đầu vào thành giường không còn thiết gì nữa.

Trời vừa lóe tia nắng đầu tiên thì có tiếng gõ cửa rầm rầm. Tôi và con trai bừng tỉnh nhìn ra ngoài mới hay có đến năm người bước vào. Có lẽ đó là bọn đòi nợ thuê. Trông người nào cũng xăm trổ nom dữ dằn. Họ báo hiện chồng tôi đang bị họ giam giữ một nơi bí mật. Ngôi nhà này đã thuộc về chủ nợ, vì theo cam kết trong giấy hai bên đã ký, khoản tiền mà chồng tôi đã vay mượn cả năm nay, không trả được cả gốc lẫn lãi. Món tiền đó lên tới ba trăm triệu. 

Họ ra lệnh trong vòng một tuần mọi người phải dọn đi họ mới thả chồng tôi về. Con trai tôi dường như điên rồ cầm dao định lao vào đám người đó mà đâm chém, nhưng tôi vội giữ lại và kêu đừng có manh động, kẻo không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. 

Bọn đòi nợ thuê đe, nếu không tự nguyện ra đi thì sẽ cho người đến cưỡng chế, và không chịu trách nhiệm về những điều xảy ra. Chúng còn nói, sẽ không bảo đảm sự sống chết của chồng tôi, khi mọi chuyện này lộ ra ngoài và để cho Công an biết. Thằng con tôi hét lên trong sự phẫn uất. Nó gào khóc và gọi tên bố như kêu hồn ma vậy. Rồi nó bỏ chạy. Tôi rùng mình lo sợ.

Đến nửa đêm. Tôi chưa kịp buông màn ngủ thì có tiếng động phía sau nhà. Nghe tiếng bước chân tôi biết là chồng tôi trở về. Quả nhiên anh thì thào gọi. Tôi mở tung cửa đón anh vào nhà. Anh vội chạy ngay xuống bếp ngồi sụp xuống, không còn hồn vía gì nữa. Miệng anh lắp bắp nói không thành tiếng vì quá lo sợ. Chồng tôi đã bỏ trốn. 

Mãi sau anh mới nói bọn chúng đang đuổi tới đây. Không còn cách nào, tôi nói với anh hãy trốn đi không được ở nhà nữa, mọi sự tôi sẽ thu xếp rồi gặp sau. Nhưng không kịp, bọn chúng đã ập đến, với những gương mặt của thú hoang. Tôi vội chạy ra ngoài để chốt cửa lại. 

Một tên ra giọng đòi tôi đưa chồng ra nộp mạng nếu không chúng sẽ phá cửa vào nhà. Tôi nói cách nào chúng cũng không nghe và đạp cửa rầm rầm. Một tên định xông vào nhà thì bất ngờ có tiếng súng nổ. Tất cả sững sờ. Con trai tôi đột ngột xuất hiện từ phía sau với một khẩu súng trong tay. Nó tiến về phía cửa hét lên, khôn hồn bọn chúng mày hãy cút khỏi đây, đừng hòng chiếm ngôi nhà này. 

Tôi hoảng quá không còn biết xử trí thế nào nữa. Vội giữ lấy tay con vì tôi sợ xảy ra án mạng. Thế là bọn đòi nợ thuê lao tới. Hai tên ôm ghì lấy con trai tôi và đánh bật khẩu súng rơi xuống đất. Con trai tôi gào khóc, và khua tay, đạp chân làm náo động cả hàng phố.

Mọi người chung quanh đều thức dậy. Họ không dám ra đường vì sợ tên rơi đạn lạc và hô nhau hãy báo lên Công an. Tôi vội kéo con vào nhà rồi đóng sập cửa. Bọn đòi nợ thuê lại hô hét. Một tên vớ lấy khẩu súng bắn vào cửa và đòi trả lại nhà. Lúc này tôi mới sực nhớ đến chồng đang ở dưới bếp vội chạy xuống. Nhưng thật cay đắng làm sao, anh đã treo cổ lên trần bếp và đã chết trong tuyệt vọng. Tôi rú lên hoảng loạn. 

Con tôi bỏ cửa chạy vào cố ôm chân bố đẩy lên rồi kêu tôi lấy dao cắt dây thừng. Thi thể chồng tôi ngã vật trên sàn nhà. Bọn đòi nợ thuê phá cửa chạy vào. Chúng còn hung hãn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Bọn chúng định bỏ chạy nhưng không kịp, các chiến sĩ Công an đã tiến vào nhanh chóng, bắt cả năm tên đang lăm lăm vũ khí trong tay. Con trai tôi cũng bị các anh Công an đưa đi với lý do sử dụng vũ khí trái phép.

Còn lại tôi và một xác người. Tôi gào khóc thảm thiết với nỗi đau tột cùng. Nhiều bà con hàng xóm đến an ủi và giúp đỡ. Mỗi người một việc làm sao để khâm liệm cho chồng tôi được an nghỉ dưới suối vàng. Tôi không còn tỉnh táo nữa bởi chồng tôi quá phẫn chí mà chết oan. 

Trước mắt tôi những con bài bay tới tấp tựa như trên trời rơi xuống. Thật khó tưởng tượng, những hình hài trên con bài ấy đã giết chết chồng tôi. Những khuôn mặt của quỷ dữ trên những lá bài hiện lên như muốn nuốt sống tôi vậy. Cứ thế tôi ôm lấy chiếc quan tài mà khóc đến cạn cả nước mắt.

la bai mat quy

Phụ nữ đừng dại... chết vì chồng

Câu chuyện về hai người phụ nữ đều suy nghĩ tới đổ bệnh rồi chết vì bị chồng phản bội, cờ bạc phá gia chi tử… 

la bai mat quy

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 102): Ước gì mẹ đừng trở về nhà nữa

Mẹ lao vào cờ bạc như con thiêu thân. Mẹ bỏ nhà, bỏ chồng, bỏ con đi đánh bạc cả tuần, khiến gia đình không còn nhà cửa để ở. Một người mẹ mà theo cháu không xứng đáng để gọi là mẹ. Không biết cháu có nghiệt ngã và bạc bẽo quá không nhưng đó là sự thật suy nghĩ của cháu.

Công an nhân dân