Khám Chí Hòa - những cuộc "cân não" đằng sau cửa ngục...

07:00 | 26/06/2013

1,594 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Chính vì không khuất phục nổi, nên địch đã giam chị suốt từ năm 1964 đến tháng 3/1975 và hai lần bị đày ra Côn Đảo. Ngay khi được ra tù, cơ sở đón đưa chị luôn ra chiến khu.

>>Khám Chí Hòa - Những chuyện đằng sau cửa ngục

>> Khám Chí Hòa - 'Nhất nhật tại tù…!'

>>Sự thật về một viên cai ngục ở khám Chí Hoà

>>Vụ xử bắn 'em trai tổng thống' ở khám Chí Hòa

>>Khám Chí Hòa: 'Cuộc mặc cả triệu đô' trước giờ hành quyết 'em trai tổng thống'

>> Xử bắn 'ông cố vấn' ở khám Chí Hòa

>> Khám Chí Hòa trong ký ức của nguyên Phó chủ tịch nước Trương Mỹ Hoa

Lúc này, chiến dịch Tây Nguyên đang làm cả Sài Gòn chấn động. Chị xin với tổ chức là cho chị được kiểm điểm ngay, trước khi trở về hoạt động.

Thấy chị vừa ra tù và cũng quá biết ý chí kiên cường bất khuất của chị trong những năm tháng bị giam cầm, nên cơ quan tổ chức của Trung ương Cục muốn chị cứ nghỉ ngơi cho lại sức rồi tiếp tục công tác. Nhưng chị dứt khoát xin được kiểm điểm. Chị muốn mọi chuyện phải được minh bạch, rõ ràng. Rủi mấy hôm nữa, chị có hy sinh thì cũng sẽ không bị Đảng nghi ngờ.

Thấy chị cứ một mực đòi được kiểm điểm, cuối cùng cấp trên cũng đành phải chấp thuận và cho mời một số nữ đồng chí từng bị giam với chị tới dự. Buổi kiểm điểm diễn ra nhanh chóng vì không một ai mảy may gợn chút nghi ngờ về lòng trung thành của chị.

Thắp hương tại Đài tưởng niệm anh hùng liệt sĩ Nguyễn Văn Trỗi.

 

Chị Trần Hồng Nhật cũng bị địch bắt giam nhưng vì không có đủ chứng cứ nên không xét xử. Cũng chỉ vì không chịu chào cờ ngụy quyền mà chúng giam chị suốt 7 năm. Thật ra, có một lần chúng đã chuẩn bị thả chị, nhưng vì có kẻ phản bội tố cáo, khi chị chuyển một bản nghị quyết, nên chị bị chúng giam thêm.

Còn chị Loan,  lúc bị bắt, chị mới 16 tuổi. Và mặc dù chẳng kết án được chị, nhưng cũng chỉ vì chị không chịu chào cờ, không tuân theo 14 điều nội quy của trại, nên cũng bị chúng hành hạ và giam chung với các nữ tù chính trị rồi sau cũng bị đày ra Côn Đảo và nhốt chung trong chuồng cọp cùng chị Trương Mỹ Hoa, chị Võ Thị Thắng và sau này, chính chị Hoa và chị Thắng đã tổ chức kết nạp Đảng cho chị Loan ngay trong chuồng cọp.

Kể lại những câu chuyện về đấu tranh trong các nhà tù của Mỹ - ngụy, chị Hoa nói: "Trong những ngày ở các trại giam, chị em chúng tôi chia sẻ cho nhau không chỉ từ miếng cơm, hớp nước, mà còn chia sẻ cả một chỗ nằm, một khe hở để thở. Chỉ có một thứ chúng tôi tranh giành nhau, đó là tranh giành xông ra trước để đỡ đòn cho đồng đội.

Các chị, các má thì bảo: "Tụi tao già rồi, rủi có chết cũng không sao, tụi bay trẻ, phải sống để còn chiến đấu". Nhưng số chị em trẻ thì lại bảo: "Tụi con còn khỏe, chúng đánh có  bị thương, cũng dễ lành, cứ để tụi con đỡ đòn cho".

Cho đến bây giờ, năm tháng trôi qua có thể làm phai mờ nhiều ký ức nhưng với những người như chị Hoa, chị Thắng, chị Nhật, chị Loan thì họ vẫn nhớ như in những tháng ngày khốc liệt ở trong các trại tù của chế độ Mỹ - ngụy.

Sau khi đưa 342 nữ tù về Chí Hòa, từ cuối tháng 8/1969, bọn chúng đã lọc ra gần 300 người được coi là bất trị nhất và đưa đi Côn Đảo. Vào gần cuối tháng 11, khi cơ sở báo cho các chị tin này thì lãnh đạo các phòng giam đã tổ chức họp bàn kế hoạch đấu tranh chống việc đày đi Côn Đảo. Chị em đã xác định phải chiến đấu đến cùng và nếu địch dùng sức mạnh để đàn áp thì "đi bằng lưng" - nghĩa là không đi mà chúng phải khênh hoặc lôi.

Đêm 29/11, bọn địch xông vào bắt đưa các chị đi Côn Đảo, cuộc chống trả của các chị diễn ra cực kỳ quyết liệt. Thấy không xong, bọn địch liền điều cảnh sát dã chiến đến dùng hơi cay tấn công và chúng chỉ có thể khênh mọi người lên ôtô khi các chị đã bị kiệt sức. Ra Côn Đảo, chúng nhốt các chị vào khu chuồng cọp và cứ mỗi chuồng rộng 1,25m, dài 2,5m, chúng nhốt 5 người.

Ngay ngoài Côn Đảo, chúng đã đàn áp các chị cực kỳ dã man. Có khi chúng không cho các chị tắm, rửa suốt 53 ngày liền. Chị em đến kỳ "thấy tháng" phải xé quần áo để làm vệ sinh. Mỗi người một ngày chúng chỉ cho một lon nước (khoảng 750ml) để làm tất cả mọi việc.

Từ trái qua phải: Chị Đặng Hồng Nhật, chị Trương Mỹ Hoa, chị Võ Thị Thắng, chị Nguyễn Thị Loan trước cửa một khu giam của khám Chí Hòa.

 

Nói lại chuyện cũ, chị Nhật bảo, ngày ấy chúng tôi đã biết cách tổ chức "xông hơi, mát xa" trong tù. Thấy chúng tôi ngơ ngác không hiểu, chị giải thích: "Cách xông hơi là một người ngồi quay lưng ra sát cánh cửa sắt, ánh nắng mặt trời rọi vào cánh cửa làm nóng và người tù gí lưng vào cánh cửa để cho mồ hôi ra, rồi sau đó hai người sẽ giúp kỳ cọ... Số nước được cấp thì 4 lon dành để uống, còn 1 lon dùng cho vệ sinh và như vậy cứ 5 ngày sẽ có 1 người được sử dụng 1 lon nước để lau người".

Sau khi Hiệp định Paris được ký kết, bọn cai ngục ở Côn Đảo có một âm mưu rất thâm độc là chúng làm hồ sơ chuyển số tù chính trị này sang tù thường phạm nhằm tránh việc phải trao trả theo Hiệp định. Muốn làm được việc đó, chúng phải tổ chức lăn tay, chụp ảnh và thay đổi toàn bộ hồ sơ, bản án đối với các nữ tù chính trị.

Để chống lại âm mưu này, chị em đã nghĩ ra cách không cho chúng lăn tay đó là nhúng tay mình vào nước cho mềm da rồi mài xuống nền xi măng cho mất vân tay. Khi chúng lôi chị em ra chụp ảnh thì mọi người tự làm "biến dạng" mặt mình bằng cách nhắm mắt, làm méo miệng... Tất nhiên, sau mỗi một lần như vậy thì các chị phải hứng chịu một trận đòn thù mà lần sau dã man hơn lần trước.

Lúc trao trả tù chính trị theo Hiệp định Paris, do âm mưu che giấu số lượng tù nhân của chính quyền Thiệu - Kỳ, cho nên chỉ có một số  ít được về. Chi bộ Đảng lãnh đạo trong từng khu giam đã xác định tư tưởng cho anh chị em là cuộc chiến đấu sẽ còn lâu dài. Người ra về cũng sẽ chiến đấu, còn người ở lại, thì nhà tù cũng là mặt trận. Mà đã là mặt trận, thì đòi hỏi người đảng viên phải xông lên phía trước. Do xác định được như vậy nên những người phải ở lại, không một ai bi quan, chán nản, tiêu cực...

 

(Còn tiếp)

Nguyễn Như Phong