Chuyện khó tin nhưng có thật (số 31): Tôi đã có con với anh trai của chồng

06:00 | 03/12/2014

2,575 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Với những người mê nhau thì chỉ cần vài giây thôi, vài phút thôi, một khoảnh khắc thôi đã có thể thuộc về nhau ngay tức thì chứ cần gì tới khoảng thời gian trống vắng bên nhau tới 3 ngày đủ làm nên một thảm họa tình ái. Tôi và anh trai chồng tôi đâu được là trường hợp ngoại lệ...

Tôi và chồng tôi lấy nhau sau 4 năm yêu nhau. Chúng tôi cùng tuổi, cùng quê, cùng học một lớp ở cấp 3, và cùng vào đại học. Khi vào đại học năm thứ nhất, chúng tôi chính thức yêu nhau, và công khai hai bên gia đình cùng bạn bè mối tình của mình. Tình yêu bắt nguồn từ tình bạn, từ sự đồng cảm tuổi học trò, từ những chia sẻ thời sinh viên nên khá là bền chặt. Không có gì quá ngây ngất, cũng không có gì quá sóng gió hay đau khổ. Hay tại cả tôi và chồng tôi đều yêu nhau lần đầu nên chưa có thêm mối tình nào, hay người yêu cũ để so sánh. Chỉ biết rằng tình yêu khá thuận lợi, hai bên gia đình ủng hộ, bạn bè vun vào, ai cũng bảo chúng tôi là một cặp trời sinh. Tình yêu thuận buồm xuôi chèo mát mái, bạn bè cũng thầm ghen tị với hạnh phúc tròn đầy của chúng tôi.

Chúng tôi cưới nhau ngay sau khi ra trường và đã xin được việc làm ở hai cơ quan gần nhau trong thành phố. Tôi ở cùng gia đình nhà chồng vì bố mẹ chồng tôi được hai người con trai. Người anh cả đi làm ăn xa ở nước ngoài chỉ dịp tết cổ truyền mới cùng vợ và con trai về thăm nhà. Nhà chỉ còn lại chồng tôi nên bố mẹ chồng tôi không đồng ý cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Ông bà còn khỏe trẻ, ở với ông bà để sau này ông bà còn hỗ trợ chăm con chăm cháu nội. Đám cưới của chúng tôi vào mùa thu, tháng 10 tuyệt đẹp. Chúng tôi đã ước ao làm đám cưới vào mùa thu, khi những hàng cây khoác lên mình chiếc áo cuối mùa vàng rực nắng. Chúng tôi đã cảm thấy thật yên bình, thanh thản với hạnh phúc không quá gian khó để kiếm tìm và sở hữu. Đám cưới chúng tôi, anh trai của chồng tôi đã cùng với vợ con bay từ bên Đức về dự. Đến lúc này, tôi mới biết anh trai chồng tôi lấy vợ Đức và họ có một cậu con chung lai Âu tuyệt đẹp.

Nhưng vào khoảnh khắc lên xe hoa về nhà chồng cũng là khoảnh khắc tôi bị hút hồn và ám ảnh bới cái nhìn của anh trai chồng tôi trong phút giây đầu tiên hai anh em gặp nhau. Thật quái gở! Tôi không thể giải thích nổi, không có lý do gì để biện minh, không có bất cứ nguyên nhân nào để có thể lơ là vai trò của một cô dâu đang về nhà chồng để quay lại ngoái theo chỉ một ánh mắt. Tôi không biết nữa, không kiểm soát được, không tự chủ được. Có một cái gì đó bỗng dưng rạn nứt, rồi đánh vỡ tan cuộc sống bình lặng, cảm xúc bình lặng của tôi chỉ sau một cái nhìn. Có một cái gì đó như luồng điện giật chạm vào xương sống tôi, chạy lên tận tim óc tôi sau cái nhìn của ánh mắt giao nhau. Anh trai chồng tôi sững người trong giây lát khi bắt gặp ánh mắt của tôi. Còn tôi thì như bị hút hồn chặt vào ánh nhìn của anh trai chồng. Tôi bủn rủn và chạm vào một cảm giác vỡ vụn…

Có vẻ như cảm giác chông chênh trong và sau đám cưới đã chiếm trọn tôi. Bởi vì gần như sau khi cởi bỏ bộ quần áo cô dâu, tôi trở thành thành viên mới trong gia đình chồng và hằng ngày tiếp xúc với gia đình anh trai chồng trong bữa cơm, giây phút đoàn viên bên bàn ăn, hay bàn trà buổi sáng, hay những buổi tối ấm áp quây quần cả gia đình. Tôi rụt rè, khép nép và khách sáo hơn khi có gia đình anh trai chồng hiện hữu. Mặc dù với bố mẹ chồng, chồng tôi là những người quá thân thuộc trong suốt quá trình 4 năm yêu nhau và ở bên nhau. Thế nhưng không hiểu sao, khi anh trai chồng tôi xuất hiện, tất cả như một lớp thủy triều mạnh mẽ đã trùm lên bãi cát vốn có những lối mòn, những vệt sóng lăn và xóa tan đi những dấu tích kiên nhẫn trước đó. Tôi trở nên khác lạ ngay với cả chính bản thân mình.

Tôi không ngờ chồng tôi lại có một người anh trai trái ngược chồng tôi từ ngoại hình lẫn tính cách cho dù họ là hai anh em ruột thịt. Chồng tôi da trắng, dáng người đậm, thấp, tóc thẳng, rẽ ngôi, trán cao, mắt sáng và miệng lúc nào cũng tươi cười vui vẻ. Tính cách của chồng tôi chu đáo, nhẹ nhàng và nghiêm túc. Anh trai chồng tôi tóc xoăn thả dài hơi bụi bặm nghệ sỹ. Cặp mắt to sâu và buồn mênh mang ẩn dưới cặp lông mày rậm nên anh có một cái nhìn ngay lập tức hút hồn người khác. Cặp môi dày và rộng khoe hàm răng trắng trên nước da nâu như đồng hun. Dáng người của anh trai chồng tôi dong dỏng cao, trông anh mang dáng dấp của đàn ông Trung Đông nhiều hơn là Việt Nam. Anh trai chồng tôi có thú chơi vĩ cầm. Lúc nào trong hành trang của anh trai chồng tôi cũng có chiếc đàn vĩ cầm. Tuần trăng mật của tôi lùi lại theo yêu cầu của bố mẹ chồng để gia đình tôi được đoàn tụ  bên nhau sau bao lâu xa cách.

Những buổi tối, sau bữa ăn, anh trai chồng tôi thường kéo vĩ cầm cho bố mẹ và cả nhà cùng nghe. Ở nước ngoài, vợ chồng anh trai chồng tôi làm việc ở một sở chứng khoán. Công việc khác hẳn với những thú vui và đam mê của anh. Vợ của anh trai chồng tôi là một cô gái Đức, biết tiếng Việt rất ít và cũng ít nói, ít bộc lộ cảm xúc. Chị ấy thích ngồi Interrnet và tham gia các trò chơi trực tuyến hơn là nghe chồng kéo vĩ cầm, hay lang thang vào rừng cùng chồng để săn chim. Anh trai chồng tôi còn có thú săn chim.

Mấy ngày về Việt Nam dự đám cưới em trai và ở chơi cho qua tết cổ truyền, hai gia đình tôi và anh trai chồng tôi thường tổ chức những chuyến dã ngoại về cánh đồng làng để săn chim ngói và chim cu đồng. Cuộc sống tự do phóng khoáng của anh trai chồng tôi đã vô tình choán ngợp lấy cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi trong những ngày đầu tiên này. Và thật đáng sợ biết bao, dù không hề muốn, dù không cố tình, dù đã chế ngự cảm xúc thì tôi vẫn bị cuốn hút theo cuộc sống của anh trai chồng tôi và cùng say sưa tham gia tất cả các trò vui một cách say mê và thích thú.

Tôi đã có cảm giác mình chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, tôi đã cảm ơn chồng tôi có một người anh trai tuyệt vời, cảm ơn số phận đã cho tôi về làm dâu và trở thành em dâu của anh trai chồng tôi. Tôi vẫn hạnh phúc, mặn nồng ân ái cùng chồng trong những tháng ngày đầu tiên của cuộc hôn nhân mà trong trái tim, tâm hồn tôi choán ngợp hình ảnh của anh trai chồng. Tôi không hiểu và không hình dung được khái niệm của câu nói “Đồng sàng dị mộng” là gì, hay sống bên một người mà vay mượn toàn bộ cảm xúc từ người khác. Tôi như một người say điên đảo, say lử đử trong men say độc địa nhưng quyến rũ ngọt  ngào mà ngay cả giây phút đó tôi cũng không thể phân biệt nổi tôi đang say hạnh phúc với chồng tôi, hay với anh trai chồng tôi.

Tôi đã có một mùa trăng mật đắm chìm trong thứ men say độc lạ ấy khi cuốn theo cuộc sống bên nhà chồng, cuốn theo niềm say mê của anh trai chồng và thả hồn mình phiêu dạt… Anh trai chồng tôi đã dành cho vợ chồng tôi món quà cưới là 2 chiếc vé du lịch tuần trăng mật ở Đức. Ăn Tết Nguyên đán xong, chúng tôi sẽ bay sang Đức cùng vợ chồng anh trai. Sau này tôi cứ nghĩ giá như tôi biết kiềm chế bản thân mình, biết dừng lại, đừng đánh thức tôi theo tiếng gọi hoang dã nơi trái tim; giá như tôi biết tỉnh táo lường trước mọi sự quyến rũ của cảm xúc giữa đàn ông và đàn bà, thì tôi đã tránh được những tình huống có thể mang lại đau khổ cho đời mình. Giá như tôi nhận ra tôi đã say mê người đàn ông là anh trai chồng tôi như một cơn say dữ dội của tình yêu sét đánh, thay vì yêu và say mê người chồng mới cưới của tôi thì tôi đã bảo chồng tôi từ chối chuyến đi Đức. Nhưng số phận đã sắp đặt chúng tôi chặt chẽ trong con thuyền đời của nó mà chúng tôi không có cách gì dứt ra được.

Ngày mồng 4 Tết, hai gia đình chúng tôi cùng lên một chuyến bay sang Đức. Không biết trong chuyện này số phận đã cố tình run rủi để xô tôi vào biển sóng tình oái oăm và trái khoáy khiến cho tôi rốt cục cũng bất lực nhắm mắt đưa chân chăng khi đã vô tình tạo nên những trục trặc của chuyến đi. Khi chúng tôi đang làm thủ tục lên máy bay thì chồng tôi bị trục trặc giấy tờ không thể lên máy bay cùng chuyến được. Vì thời gian quá gấp rút, tôi đành lên máy bay bay cùng gia đình anh trai chồng và để lại chồng tôi khắc phục giấy tờ và bay sau. Vé mời trong thị thực chỉ có 15 ngày, thế nhưng chồng tôi loay hoay mất 3 ngày đế khắc phục sự cố giấy tờ mới bay sang cùng tôi được. Trong 3 ngày đó, vợ chồng anh trai chồng tôi đã thu xếp khá nhiều thời gian để đưa tôi đi chơi đây đó cho tôi đỡ buồn. Vì không rành tiếng Việt, với lại cuộc sống, thói quen, sở thích của vợ anh trai chồng tôi cũng khác với người Việt nên chị ấy đã đề nghị chồng mình đưa em dâu đi chơi đây đó thăm thú cảnh vật nơi trời  Âu.

Trời ơi, ai cũng biết rằng, với những người bị tiếng sét ái tình giáng xuống đầu thì có cố gắng cưỡng lại, chống lại kiểu gì cũng bị gục ngã. Với những người mê nhau thì chỉ cần vài giây thôi, vài phút thôi, một khoảnh khắc thôi đã có thể thuộc về nhau ngay tức thì chứ cần gì tới khoảng thời gian trống vắng bên nhau tới 3 ngày đủ làm nên một thảm họa tình ái. Tôi và anh trai chồng tôi đâu được là trường hợp ngoại lệ. Trong ngày thứ hai, khi anh lái xe đưa tôi đi chơi dã ngoại ở cánh rừng sồi gần nhà, chúng tôi đã không thể cưỡng lại được ngọn lửa tình hừng hực cháy. Khi đã run rẩy trong vòng tay của anh trai chồng và đắm mình đê mê một cảm xúc chưa bao giờ tôi bắt gặp trong nụ hôn sâu bỏng rát trên môi, làm cho cả hai thân thể chúng tôi rùng mình run lên bần bật, anh trai chồng tôi đã thốt lên: “Lạy trời, con làm sao thế này, con đã làm gì với em trai con thế này?”. Những tiếng than hối lỗi “Con đang làm gì thế này” vỡ òa và ngã ríu vào nhau trên thảm cỏ xanh trong cánh rừng… và điều gì đã khát khao trong thầm kín, trong vụng trộm ý nghĩ thôi, giờ đã vỡ bung ra...

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 31): Tôi đã có con với anh trai của chồng

(Ảnh minh họa)

Ba ngày bên trời  Âu với người tình sét đánh là anh trai chồng tôi, tôi đã như một người đàn bà mụ mị bị cuốn đi trong cơn lốc xoáy của thứ tình đàn ông và đàn bà ma mị chết người. Trong 3 ngày ấy và hình như lâu hơn thế nữa, lâu hơn trong khởi thủy của thứ tình cảm mà trước nay tôi vẫn gọi đó là tình yêu với chồng tôi thì tôi cay đắng nhận ra rằng, thứ tình độc dược mà tôi đang say ngây ngất đây mới chính là tình yêu đích thực của tôi. Thứ tình cảm mà trước nay tôi vẫn coi là tình yêu với chồng tôi thực ra chỉ là tình bạn sâu sắc. Tình yêu giữa hai người đàn ông và đàn bà cuồng loạn và điên dại hơn nhiều, mạnh mẽ và bất chấp hơn nhiều, đó là những thứ cảm xúc vô cùng phức tạp mà tôi không thể nắm bắt được, không thể kìm nén hay loại bỏ được. Than ôi, tôi chỉ có một điều duy nhất là cúi đầu khắc phục và đi theo cơn mê hoang dã này mà không còn có cách chi cưỡng lại.

Về phía anh trai chồng tôi, tôi cũng nhận thấy ở anh có sự giằng xé tuyệt vọng và đầy đau đớn. Anh cũng như tôi, muộn màng và cay đắng khi nhận ra mình đang bất lực trước cơn bão tình cảm của chính mình. Ba ngày sau, khi chồng tôi khắc phục sự cố và bay sang với tôi, tôi đã bật khóc trước sân bay khi nhìn thấy chồng tôi hớn hở bước xuống máy bay. Anh trai chồng tôi lái xe chở tôi đi đón chồng, và hơn ai hết anh ấy hiểu tại sao những giọt nước mắt vỡ òa như mưa trên gương mặt xinh đẹp của tôi khi nhìn thấy chồng tôi. Chỉ có chồng tôi không hiểu, anh càng xúc động hơn khi thấy vợ lo lắng cho chồng, nhớ thương chồng. Chồng tôi rối rít ôm chầm lấy tôi  thật chặt và thì thầm: “Em thật là, có thế cũng khóc. Anh bay sang chậm có 3 ngày mà đã sợ đến thế rồi. Em đừng lo lắng nữa. Anh đang ở bên em đấy thôi. Anh sẽ cố gắng để không bao giờ vợ mình phải buồn lo về mình nhé”.

Thật sự lúc đấy tôi chỉ muốn gào lên rằng: “Anh ơi! Không phải thế! Không phải như anh nghĩ. Em đã phản bội anh rồi, em không thể yêu anh được nữa. Em đã yêu người khác mất rồi. Em nhận ra rằng, mình đã yêu người đó hơn tất cả. Em khát khao sống cùng người đó, xin anh hãy bỏ em đi, em không xứng đáng với anh đâu”. Tôi đã nuốt những giọt nước mắt ấy trên sân bay. Cả ba chúng tôi trở về nhà bên nhau trong nỗi bẽ bàng tê dại chỉ mình tôi và anh trai chồng biết. Duy nhất chồng tôi là không hay biết gì cả. Anh vẫn hồn nhiên hạnh phúc bên tôi, người vợ yêu mới cưới của anh.

Hai tuần du lịch trăng mật bên trời Âu, tôi lang thang trôi dạt như một cái xác không hồn bên chồng tôi. Tôi không thể giấu nổi cảm xúc tâm trạng của mình. Chồng tôi cũng nhận ra sự khác lạ ở tôi, vì thấy bỗng dưng tôi hay khóc, mặt mày ủ ê. Chồng tôi gặng hỏi có điều gì xảy ra, tôi chỉ nói rằng do lần đầu tiên xa gia đình nên tôi nhớ nhà. Với lại tôi phải nói dối người bạn thân của tôi ở Việt Nam vừa mới mất, nên tâm trạng tôi không được tốt. Tất cả những điều đó không thể lọt qua được ánh mắt của anh trai chồng tôi. Chúng tôi đã tìm mọi cách để có những cơ hội nhỏ nhoi lao vào nhau như thiêu thân. Mỗi lần gần gũi nhau vụng trộm, anh trai chồng tôi lại động viên tôi: “Em bình tĩnh, đừng để cho V. nghi ngờ điều gì cả. (V. là chồng tôi) Để từ từ anh sẽ tìm cách giải quyết cho em thoát ra khỏi tình trạng này. Nhưng em phải thật bình tĩnh, không được để lộ cảm xúc của mình, đừng làm điều gì gây đau khổ và sốc cho V. nhé. Em và anh đang mang tội với V. đó, em có hiểu không”.

Tôi không muốn hiểu và không thể không hiểu. Nhưng tình cảm của tôi, cảm xúc của tôi giờ đây đã thuộc về người đàn ông khác, người đó là anh trai chồng tôi. Tôi phải làm gì đây khi tất cả những cảm xúc với chồng tôi đã hết, đã nguội lạnh, đã khô khốc kể từ khi tôi có những ân ái cuồng điên với anh trai chồng tôi. Tôi phải làm sao để xóa đi những con sóng nhục cảm ấy, để trở về hàn nguyên bên chồng tôi bây giờ đây? Tôi vô cùng đau khổ và bất lực.

Cuối cùng, hai tuần du lịch bên Đức rồi cũng kết thúc. Tôi và chồng bay về ViệtNam mỗi người một tâm trạng. Chồng tôi không hay biết gì cả, nên chỉ nghĩ là vợ bị mệt do khác lạ thời tiết và nhịp sống ở nước ngoài. Còn tôi, tôi đã tê dại đi trong đau khổ vì biết rằng mối tình vụng trộm mà tôi đang lao vào không có chỗ trong tương lai cho tôi. Mọi thứ đã đóng kín đường về vì anh trai chồng tôi đang có một gia đình hạnh phúc với đứa con ngoan. Còn bản thân tôi và chồng tôi, không có lý do gì để tôi và chồng tôi không hạnh phúc hay tan vỡ, ngoại trừ sự lăng loàn của tôi với anh trai chồng tôi. Thứ tình cảm ma mị, độc dược đã ngấm sâu vào tôi và đang giày vò hủy hoại tôi.

Về đến Việt Nam tôi nhận được tin nhắn của anh trai chồng tôi là đã gửi thư vào email cho tôi. Tôi sung sướng vào mạng và ngồi trước máy tính nghiến ngấu lấy những dòng chữ của người tình. “HT! Anh thừa nhận đã làm điều sai trái. Điều sai trái này không đơn thuần là phạm lỗi nữa, mà là anh đã mang tội với bố mẹ anh, với em trai anh và quan trọng nhất là với em. Chúng ta không thể đến với nhau trong mịt mùng các mối quan hệ ràng buộc này. Anh còn có vợ, đứa con trai, anh không thể bỏ gia đình của anh để tước đoạt hạnh phúc của em trai anh được. Hãy hiểu cho anh, anh rất yêu em và đau khổ vì tình yêu này. Anh cũng rất hận anh đã không thể kiềm chế được mình gây bất hạnh cho em. Nhưng anh biết làm gì bây giờ ngoài việc đủ dũng cảm để dứt bỏ tình yêu của mình và rời xa em. Em có thể hận anh vì anh đáng được đối xử như vậy. Nhưng anh mong em hãy quên anh đi để sống tốt với em trai anh. Anh không có quyền tước đoạt đi hạnh phúc của em trai anh được. Em hãy vì anh mà sống tốt với em trai anh H.T. nhé. Hãy tha thứ cho anh. Anh sẽ không về quê hương trong ít nhất vài ba năm tới, để chúng ta có thời gian lãng quên mối tình tội lỗi này. Để cuộc sống của em, của anh, của tất cả gia đình chúng ta lại trở về bình yên. Hãy tha thứ cho anh”.

Tôi không có lý do gì để hận anh, càng không có lý do gì để trách cứ ai cả mặc dù tôi rất đau khổ. Chúng tôi phải quên đi mối tình tội lỗi của mình để sống tiếp và làm tròn bổn phận của một người vợ, người con dâu trong gia đình. Nếu có chăng, chỉ là tôi đã rất hận mình, giày vò bản thân và khinh bỉ bản thân tôi. Tôi biết mình cần phải xóa bỏ những bí mật tày trời này thế nhưng than ôi, trong lòng tôi không lúc nào nguôi ngoai hình ảnh người tình. Đến nỗi, mỗi lần gần gũi chồng, tôi phải nhắm mắt lại tưởng tượng người tôi đang ân ái chính là anh trai chồng tôi, thì tôi mới có thể chịu đựng để hoàn thành trách nhiệm của người vợ. Cuộc đời tôi bỗng dưng quá bất hạnh. Tôi có thai sau chuyến đi du lịch châu  Âu. Tôi linh cảm đó không phải là giọt máu của chồng tôi mà chính là của anh trai chồng tôi. Bằng linh cảm của người đàn bà, người mẹ, tôi hiểu rằng tôi đang hoài thai giọt máu từ mối tình tội lỗi.

Tôi sinh con gái, giống anh trai chồng tôi như đúc. Cả nhà chồng tôi, rồi chồng tôi nữa đều vui mừng hoan hỷ vì có cháu gái giống bác trai đến thế. Không một ai mảy may nghi ngờ gì mối quan hệ vụng trộm của tôi. Lẽ thường tình, mọi người vẫn nghĩ rằng cháu giống bác là chuyện bình thường, cùng một dòng máu, một ông bà nội thì đứa trẻ sinh ra giống ai bên nhà nội đều là điều tốt. Khi con gái tôi được 1 tuổi thì chúng tôi nhận được tin buồn, vợ chồng anh trai chồng tôi ly hôn do chị dâu tôi có người đàn ông khác. Chị dâu tôi đã lập gia đình mới với người sau để lại cho anh trai chồng tôi đứa con chung giữa họ. Tôi biết tin này, rất buồn và sốc. Tôi giằng co giữa nghĩa vụ, bổn phận, đạo đức và khát vọng hạnh phúc của mình. Tôi biết mình đã yêu anh trai chồng quá sâu nặng. Tôi biết tôi thèm khát được cởi bỏ chiếc mặt nạ hạnh phúc gia đình hiện tại, với chồng tôi để đến với cảm xúc đích thực của mình. Tôi thèm khát đến trước chồng tôi, quỳ xuống và thú nhận tất cả rồi ra đi. Nếu làm được như thế tôi sẽ thanh thản vô cùng.

Đúng như lời hứa, phải đến 3 năm sau khi con gái tôi tròn 3 tuổi, anh trai chồng tôi mới trở về quê hương thăm gia đình. Anh trai tôi vẫn chưa lấy vợ, sống độc thân cùng với cậu con trai đã đến tuổi đi học. Chúng tôi gặp lại nhau trong nỗi buồn không kìm nén nổi. Anh trai chồng tôi giữ một khoảng cách xa lạ đối với tôi, anh cũng tránh gặp gỡ và tiếp xúc với riêng tôi để cố giữ cho lòng mình không phạm vào điều cấm kị tội lỗi thêm lần nữa.

Tôi hiểu vì sao anh làm thế và bản thân tôi cũng đau khổ hơn bao giờ hết. Tôi đã giằng xé rất kỹ, đấu tranh tư tưởng có nên nói sự thật cho anh trai chồng tôi biết rằng đứa con gái của vợ chồng tôi đây chính là giọt máu của anh trai chồng tôi. Tôi có nên nói cho anh trai chồng tôi biết rằng hằng đêm, mỗi khi gần gũi chồng, tôi phải nhắm mắt tưởng tượng ra tôi đang ân ái với anh trai chồng tôi thì tôi mới có cảm xúc để chiều chồng. Rằng không lúc nào tôi nguôi nhớ đến anh, không lúc nào tôi cất được nỗi buồn trĩu nặng vì anh… Nhưng rồi sẽ ra sao khi sự thật phơi bày, chúng tôi có thể có thanh thản để mà hạnh phúc không khi tôi đã tước đoạt đi của chồng tôi tất cả, kể cả chút tự trọng cuối cùng.

Các anh chị ơi! Những ngày này, anh trai chồng tôi đang ở Việt Nam thăm gia đình. Tôi có nên nói ra sự thật với anh trai chồng tôi không? Tôi có thể làm gì để thanh thản mà sống với hạnh phúc đích thực. Hay tôi cứ mãi mãi câm nín và quên đi mối tình tội lỗi của mình mà sống bình yên với chồng tôi.