Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng (Kỳ 29)

07:00 | 15/01/2019

1,466 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(PetroTimes) - Thế  rồi Cay  Xỉ xuống xe rồi vào một quán cà phê bên đường. Cô lại lấy điện thoại  nhắn tin cho Hoàn: “Em đã xuống xe và bây giờ em quay trở về Viêng Chăn, khi nào anh về đến Viêng Chăn thì báo cho em biết!”.

>> Liên minh tay ba ở Tam Giác Vàng (Kỳ 28)

Nguyễn Như Phong

***

Đại tá Trúc đọc bức điện xong và bảo:

- Thế này là lại có chuyện lớn rồi đây.

Giám đốc Vượng hỏi Thượng tá Minh:

- Từ hôm Hoàn đi sang Lào tình hình thế nào? Có báo cáo gì không?

- Báo cáo anh, hàng ngày Hoàn có báo cáo tình hình về nhà bằng điện thoại di động. Hiện nay, Hoàn đang cùng với mẹ đi về quê ngoại ở U Đôm Xay thăm bà con. Bà Bun Xa Ly và Hoàn cũng đã đến thăm mẹ của Xổm Đi. Tuy nhiên, những thông tin bà mẹ của Xổm Đi cho biết cũng không có gì nhiều. Hoàn có thông báo rằng, cô Cay Xỉ con ông Bun Phênh đang muốn lên U Đôm Xay để đưa Hoàn đi chơi ở ngã ba biên giới.

Đại tá Vượng nói:

- Theo như phía công an bạn Lào cho biết, thì ông Bun Phênh ngày xưa cũng là người buôn bán ma túy có tiếng ở Lào. Công an Lào cũng đã nhiều lần đấu tranh nhưng không làm gì được ông ta. Nhưng khoảng 20 năm trở lại đây thì ông ta đã chấm dứt hoàn toàn việc buôn bán ma túy. Thậm chí không liên hệ với bất cứ một băng nhóm buôn bán ma túy nào. Ông đã chí thú làm ăn. Ông có một xưởng gỗ khá lớn, đồng thời ông cũng buôn bán bất động sản. Theo tôi, đồng chí nên chỉ đạo cho cậu Hoàn, trước khi sang vùng Tam Giác Vàng thì hãy về gặp ông Bun Phênh. Biết đâu, ông ấy lại giúp được điều gì chăng.

Đại tá Trúc nói chen vào:

- Tôi đề nghị, tình hình này có thể bọn buôn bán ma túy ở bên đấy thấy động tĩnh, cho nên việc bảo vệ cho đồng chí Hoàn ở bên đó cùng tổ công tác theo tôi là rất quan trọng. Nếu cảm thấy không an toàn thì chúng ta nên rút quân về.

Đại tá Vượng:

- Việc hai đồng chí kia sang làm việc thì không ngại. Vì hai đồng chí ấy ở tại cùng đoàn chuyên gia Việt Nam và ở tại công an các tỉnh thì không có gì đáng ngại. Riêng cậu Hoàn hoạt động độc lập thì việc bảo vệ cần phải có phương án đặc biệt. Đồng chí nói với anh em báo cáo với lãnh đạo đoàn chuyên gia bên đó.

Thượng tá Minh:

- Báo cáo anh! Vâng ạ!

***

Buổi sáng, Hoàn tỉnh dậy, anh mở điện thoại di động ra thì thấy có hai tin nhắn.

Tin thứ nhất là của Cay Xỉ:

“Anh Hoàn em đã ra bến ôtô và đi ra U Đôm Xay. Khoảng 15 giờ em tới nơi, anh đón em ở bến xe nhé!”.

Tin thứ hai:

“8 giờ cậu ra quán cà phê Triệu Voi”.

Hoàn nhìn đồng hồ đã 7 giờ 30 anh vội vàng đánh răng rửa mặt rồi đi ra quán cà phê.

Bà Bun Xa Ly hỏi Hoàn:

- Con đi đâu đấy? Sao không ăn sáng?

- Mẹ ơi! Con muốn đi uống cà phê, từ hôm sang Lào con chưa uống!

Bà Bun Xa Ly nhìn con:

- Con ở nhà ăn sáng, hôm nay bà đã làm đồ ăn cho con rồi đấy. Bà nấu xôi, mà xôi nếp cẩm đấy con ạ! Con ở nhà ăn cho bà vui!

Hoàn liếc nhìn đồng hồ:

- Con đi uống một ly rồi con về ăn thôi!

Bà Bun Xa Ly vẫn không buông tha:

- Lạ nhỉ? Người ta ăn rồi mới uống, đây con uống rồi mới ăn là sao? Mà tại sao con phải nhìn đồng hồ? Con hẹn ai ở đấy à?

Hoàn cười rồi bảo:

- Mẹ tinh quá, chẳng có cái gì giấu được. Con có anh bạn Công an Lào, ngày trước ở Việt Nam anh ấy học cùng trường với con. Bây giờ anh ấy làm cảnh sát hình sự ở công an tỉnh ở đây. Anh ấy biết con sang nên gọi con ra uống cà phê thôi!

Bà Bun Xa Ly bảo:

- Có thật là công an không đấy? Hay là lại hẹn đứa nào?

Hoàn bực mình:

- Mẹ hay nhỉ, con đi sang đây với mẹ, con quen ai biết ai ở bên Lào này mẹ biết quá rõ rồi còn gì nữa. Hay là mẹ ra uống cà phê với con!

Bà ngoại Hoàn nghe thấy mẹ nói với Hoàn như vậy ngắt lời và bảo:

- Đúng rồi, cháu cứ ra uống cà phê đi, xôi bà để phần cháu đây, lát nữa về ăn cũng được. Mà không để trưa về ăn có sao đâu. Mẹ cháu khó tính hơn cả bà đấy!

Được bà bênh vực, Hoàn vội vàng ù té chạy ra quán cà phê. Anh tới quán thì đã thấy Phó phòng Vỹ và một cán bộ Công an Lào ngồi đấy chờ sẵn:

Hoàn:

- Chào anh! Sao anh lên lúc nào mà không nói cho em biết?

Vỹ cười:

- Nhận được lệnh của giám đốc nên tôi phải đi suốt đêm hôm qua đấy. Hai chúng tôi thay nhau lái xe từ Viêng Chăn lên đây và ngồi chờ cậu ngủ dậy.

Hoàn giật mình:

- Có chuyện gì quan trọng thế anh?

Vỹ nói:

- Theo chỉ đạo của Ban Chuyên án, cậu nên quay về gặp ông Bun Phênh. Cậu phải làm mọi cách làm sao để thuyết phục được ông Bun Phênh nói cho cậu biết. Về hoạt động của các đường dây ma túy bên Lào và ngã ba biên giới. Theo như Công an Lào cho biết, ông Bun Phênh ngày xưa là trùm buôn bán ma túy ở Lào. Tuy nhiên, ông đã rửa tay gác kiếm hơn 20 năm nay rồi. Nhưng không thể nói rằng, ông ấy không biết gì về đường dây buôn bán ma túy ở Lào. Bởi vì những đường dây buôn bán ma túy như của tay Chiến cầm đầu thì đã tồn tại không phải là 10 năm mà là 20 năm. Bây giờ chúng ta phải tìm cách hiểu được ngọn nguồn, từ đó mới có kế hoạch cất vó được. Trong chuyên án này, Ban Chuyên án quyết định dứt khoát không làm chuyên án truy xét mà chúng ta thực hiện chuyên án trinh sát. Sau khi chúng ta có đầy đủ chứng cứ thì sẽ cất vó cả lượt.

Hoàn gật đầu.

- Em cũng đang muốn nói như vậy. Nhưng hôm nay, con gái ông Bun Phênh vừa nhắn tin cho em là cô Cay Xỉ sẽ từ Viêng Chăn đi lên U Đôm Xay rồi từ đây cô ấy đưa em sang Bò Kẹo và đi chơi ở vùng ngã ba biên giới.

Trung tá Vỹ ngắt lời:

- Vậy thì tùy cậu, giải quyết, nhưng ý kiến ở nhà là như vậy. Theo tôi, trước khi sang vùng Tam Giác Vàng với danh nghĩa đi du lịch thì cậu cũng nên về gặp ông Bun Phênh. Và đồng thời chúng ta cũng phải gặp các anh ở Công an tỉnh Bò Kẹo và các anh ở Cục Phòng chống ma túy để các anh ý cho chúng ta thêm những thông tin.

Nói đến đấy, Trung tá Vỹ cười và bảo Hoàn:

- Mà này, cậu cẩn thận đấy nhé, cậu mà đi du lịch với một cô gái Lào sang Thái Lan thì xem ra nguy hiểm lại không phải là ở bọn buôn bán ma túy, mà nguy hiểm là ở cô gái đấy!

Hoàn ngẩn mặt:

- Nói thật với anh em cũng sợ chuyện này!

Trung tá Vỹ cười và bảo:

- Có cái gì mà sợ, nếu mà cậu với cô ta mà nên duyên vợ chồng lại chẳng tốt quá hay sao?

Hoàn lắc đầu:

- Anh ơi! Anh quên mình là công an à?

Trung tá Vỹ ngẩn người:

- Ừ nhỉ, kể cũng trớ trêu thật, nhưng mà thôi, người ta bảo xe đến trước núi khắc có đường. Chúng ta hãy cứ lo việc này đi đã. Thôi bây giờ chúng tôi đi tìm chỗ ngủ đây. Ngủ đến trưa rồi chúng tôi lại phải về Viêng Chăn.

***

Sau khi bàn bạc thống nhất kế hoạch với Vỹ xong, Hoàn lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Cay Xỉ. Cay Xỉ đang ngồi trên ôtô, xe mới chạy khỏi Viêng Chăn được hai chục cây số, thì cô thấy có tin nhắn, Cay Xỉ xem tin nhắn: “Anh sẽ về Viêng Chăn ngay trong ngày hôm nay, em có thể hoãn đừng lên U Đôm Xay được không?”.

Cay Xỉ nhắn lại tin cho Hoàn: “Anh về Viêng Chăn có việc hay là về với em?”.

Hoàn nhận được tin nhắn, anh xem và nhăn mặt rồi đưa cho Vỹ, Vỹ xem xong tin nhắn rồi bảo:

- Thôi chết rồi, xem ra chuyến này cậu phải ở rể đất Lào quá. Nhưng thôi, việc bây giờ là cậu phải tìm cách làm sao để lấy lòng được cô ấy, có như vậy ông Bun Phênh mới giúp được chúng ta điều gì đó.

Hoàn nhắn lại tin cho Cay Xỉ: “Anh đi về để đón em lên trên này, mẹ anh cũng muốn gặp em!”.

Cay Xỉ đọc tin nhắn của Hoàn và gương mặt cô bỗng rạng ngời hạnh phúc. Xe lúc đấy vừa đến một thị trấn nhỏ thì Cay Xỉ vội vàng bảo người lái xe là cho xuống ở đây.

Anh lái xe ngạc nhiên hỏi lại:

- Cô đi lên U Đôm Xay cơ mà?

Cay Xỉ:

- Vâng, tôi có việc phải quay về Viêng Chăn.

Anh lái xe ái ngại:

- Thế thì thôi, tôi trả lại tiền cô đây này.

Cay Xỉ xua tay:

- Không, không, vé tôi đã mua rồi không trả lại đâu.

Thế rồi Cay Xỉ xuống xe rồi vào một quán cà phê bên đường. Cô lại lấy điện thoại nhắn tin cho Hoàn: “Em đã xuống xe và bây giờ em quay trở về Viêng Chăn, khi nào anh về đến Viêng Chăn thì báo cho em biết!”.

Nhưng rồi cô lại nhắn tiếp: “Khi nào cách Viêng Chăn 50 cây số thì anh báo cho em biết, em sẽ đi đón anh!”.

Hoàn nhận được tin nhắn rồi bảo Vỹ:

- Thôi bây giờ thì là mũi tên đã rời khỏi cánh cung, không biết nó sẽ bay đi đâu đây.

Mọi người chia tay nhau, Hoàn về và nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con phải đi Viêng Chăn bây giờ đây!

Bà Bun Xa Ly ngạc nhiên nhìn con và bảo:

- Sao lại có chuyện đột ngột thế, chiều nay mẹ đang định đưa con đi thăm mấy người đồng đội cũ.

Hoàn bảo:

- Cay Xỉ vừa gọi điện cho con là lên đây, nhưng thôi, con đi về đón Cay Xỉ lên đây, con cũng muốn để cho bà xem mặt Cay Xỉ.

Bà ngoại của Hoàn nghe thấy thế thì vui quá bảo:

- Đúng rồi! Cháu của bà đón cháu dâu lên đây cho bà!

Hoàn vội vàng:

- Bà ơi! Chúng cháu là bạn thôi chưa phải là gì đâu!

Bà cụ cười móm mém và bảo:

- Hừm, không phải giấu bà, gớm cháu của bà đi từ đây về Viêng Chăn để đón con bé đấy lên đây. Thôi được rồi cháu cứ đi đi, nhưng mà phải ăn xôi đã!

Bà Bun Xa Ly rất muốn ngăn cản con nhưng thấy bà ngoại như vậy nên bà không dám nói gì thêm, bà bảo:

- Con ạ! Hay là mẹ đi cùng con nhé!

Hoàn lắc đầu và bảo:

- Thôi mẹ ơi! Con đi, mai ngày kia con lại lên ngay. Bây giờ mẹ đi về, đường sá xa xôi thế này. Mẹ mệt mà ốm thì mất cả vui. Thôi mẹ gói xôi cho con!

Thế rồi để chiều lòng bà, Hoàn cũng cố ăn vội ăn vàng hết một bát xôi gạo nếp cẩm với thịt nướng rồi anh ra xe đi luôn.

Hoàn lái xe hầu như không nghỉ chỉ dừng ở lúc mua xăng. Về tới khi cột mốc cách Viêng Chăn 50 cây số thì anh nhắn tin cho Cay Xỉ: “Anh đã về cách Viêng Chăn 50 cây số, em đón anh như thế nào?”.

Có tiếng chuông điện thoại, Hoàn đỗ xe vào ven đường, đó là điện thoại của Cay Xỉ. Cay Xỉ bảo:

- Anh cứ đi đi, em sẽ đi trên đường, em đi chiếc xe Toyota màu đen, biển số 4151, em sẽ đỗ xe ở bên đường, lúc đấy chắc anh cũng đi được khoảng 39 cây số rồi thì sẽ gặp xe của em! Xe em đỗ bên phải, có nháy đèn xi nhan”.

Quả nhiên, Hoàn đi được chừng 30 cây số thì thấy một chiếc xe Toyota màu đen, xe Lexus đỗ ven đường. Hoàn thấy chiếc xe thì nhảy xuống, Cay Xỉ từ trong xe lao ra, suýt chút nữa thì cô ôm lấy anh. Nhưng rồi chợt nhớ, cô cố ghìm tình cảm của mình rồi bảo:

- Anh vất vả quá! Có mệt lắm không anh?

Hoàn bảo:

- Không! Thanh niên lái xe có mấy trăm cây số thế này ăn thua gì!

Thế rồi Cay Xỉ bảo người lái xe của mình:

- Anh lái chiếc xe của cán bộ Hoàn đi, để tôi lái chiếc xe này về.

Hoàn ngạc nhiên và bảo:

- Thôi để anh lái cho, anh chưa mệt lắm đâu.

Không được! Vào Viêng Chăn rồi, mà em biết các anh Việt Nam lái xe ẩu lắm. Mà ở Viêng Chăn này, lái xe ẩu người ta cười cho đấy!

Hoàn dí tay vào trán Cay Xỉ và bảo:

- Ái chà! Lại dám chê cả cán bộ Công an Việt Nam lái xe cơ à!

***

Tại phòng làm việc của Giám đốc Vượng, Giám đốc Vượng đang ngồi đọc tài liệu thì Thượng tá Minh tới, anh vào thẳng phòng thư ký.

- Thượng tá Minh nói:

- Cậu cho tôi gặp giám đốc với!

Thư ký Hùng nhìn Thượng tá Minh hơi cười cười và bảo:

- Sao anh thiêng thế! Giám đốc vừa bảo em là gọi điện cho anh, em đang chuẩn bị bấm máy thì anh đã tới. Chắc là giữa hai người có một quan hệ thần giao cách cảm thế nào đó, đúng không?

Thượng tá Minh:

- Cậu chỉ khéo nói, nhưng thật ra tôi cũng đang có việc sốt ruột muốn gặp giám đốc đây.

Thư ký Hùng:

- Thì giám đốc cũng đang sốt ruột gặp anh đấy!

Thượng tá Minh vào phòng và thấy Giám đốc Hùng đang ngồi với một tập tài liệu trên bàn, nhưng trong đó chủ yếu là những bài báo, những bài in ra từ các trang blog và những bài viết từ các báo điện tử. Giám đốc Vượng:

- Thế nào, có vẻ cậu sốt ruột lắm à?

Thượng tá Minh:

- Dạ! Báo cáo anh, sốt ruột cái gì cơ ạ?

Giám đốc Vượng:

- Cậu lại dối lòng rồi. Thứ nhất, cậu phải sốt ruột về nhóm công tác ở bên Lào. Thứ hai, cậu sốt ruột về việc các trang blog đang ào ạt đưa tin cậu đã tráo cái xác của Xổm Đi. Và thứ ba, cậu sốt ruột về tiến trình điều tra vụ án.

Thượng tá Minh gật đầu:

- Dạ vâng! Cái đấy thì có sốt ruột quanh năm anh ạ! Nghề điều tra lúc nào chẳng có việc. Rồi anh nói luôn:

- Báo cáo anh, anh Chương vừa lên chỗ tôi, anh ấy hỏi về vụ cái xác của thằng Xổm Đi.

Giám đốc Vượng:

- Thế cậu bảo sao?

Thượng tá Minh:

- Báo cáo anh tôi cũng nói luôn với anh Chương là có việc chúng tôi đã tráo cái xác của một người vô thừa nhận vào thay cho Xổm Đi việc đó nhằm bảo vệ chuyên án.

(Xem tiếp kỳ sau)

N.N.P