Bí mật của những cuộc đời (Kỳ cuối)

07:05 | 17/01/2015

27,440 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Lân nhắm mắt lại và chích lưỡi dao cạo vào cổ tay trái và siết mạnh. Một cảm giác lạnh buốt nhói lên làm Lân phải cắn chặt môi dưới mới không để phát ra tiếng kêu.

>> Bí mật của những cuộc đời (Kỳ 44)

Năng lượng Mới số 391

Vũ thừ người, hồi lâu anh mới nói:

- Anh đã hỏi thì em cũng không thể không nói thật. Lân nó đã nhận hết tội rồi. Ngoài những tội như tham ô, cố ý làm trái thì cũng đã nhận hết trách nhiệm về cái chết của cô Hồng và lái xe Túc. Riêng việc chi tiêu, biếu xén khoảng hơn 5 tỉ đồng thì Lân im lặng. Cái gì đã rõ và Lân nhận thì chúng em đưa vào hồ sơ. Còn những việc khác, cứ để đấy. Tất nhiên là Ban Kiểm tra Tỉnh ủy cũng sẽ xem xét, xử lý một số cán bộ có liên đới trách nhiệm. Và chắc chắn anh Hiển, Chủ tịch tỉnh cũng sẽ bị kỷ luật.

Luân thở dài:

- Nếu bị kỷ luật thì cũng còn là may - Ngừng một lát, Luân nói tiếp - Cậu đã nói thế thì tôi cũng yên tâm. Cố gắng khoanh gọn vụ án lại, đừng cho bung ra nữa. Thời buổi bây giờ phức tạp, các lợi ích cá nhân đan xen, chồng chéo nhau ghê lắm. Tôi làm điều tra mười mấy năm trời, tôi biết rõ lắm. Từ ngày về làm cảnh sát bảo vệ, đầu óc cứ nhẹ bẫng đi, cuộc sống thấy vô tư hẳn. Tôi cũng có hiểu biết đôi chút về vụ án này vì vậy, một lần nữa, tôi khuyên cậu, đừng cho mở rộng điều tra vụ án nữa. Tôi nói điều này chính là vì cậu đấy...

***

Tại nhà Hoàng, kim đồng hồ chỉ 12 giờ đêm.

***

Hoàng và Lệ vẫn cuốn lấy nhau như hai con trăn đang kỳ động dục. Lệ cười rinh rích:

- Hôm nay chắc uống thuốc phải không?

Hoàng cười hì hì:

- Thì bút bi hết mực rồi, cũng phải có thuốc chứ.

Lệ đẩy Hoàng ra:

- Thế thì tìm cái giấy nào trắng mà viết, con này là giấy xi măng rồi, viết lên hỏng bút đấy.

Hoàng cười làm lành:

- Thôi mà em, dù sao thì chúng mình cũng phải mừng cho tai qua nạn khỏi. Còn vài giờ nữa thôi là mọi bí mật của những cuộc đời này sẽ vĩnh viễn chôn vùi.

Lệ bĩu môi:

- Chắc không?

- Sao lại không chắc. Nhưng mà có lẽ chúng ta phải đi nơi khác sống thôi, ở đây không được nữa rồi.

- Đúng như vậy đấy, em đi ra đường thấy khó chịu lắm. Hôm nọ con mụ hàng xóm ở đây lại còn cao giọng chửi cạnh chửi khóe.

Hoàng ngồi dậy cười sằng sặc:

- Ngày xưa có người bảo rằng, số anh là có  quý nhân phù trợ, ngẫm lại bây giờ mới thấy đúng thật. Trong vụ thằng Lân, nếu mình không tỉnh đòn, giả vờ ốm, chui vào bệnh viện nằm mấy tháng và lừa được thằng Hải thì không khéo bây giờ cũng nhập kho.

Rồi Hoàng bước xuống giường quấn một tấm chăn vào người và khoái chí nói:

- Thôi Lân ơi, cũng cầu mong cho mày được siêu thoát.

Rồi Hoàng bước ra cửa sổ mở cửa. Một cơn gió lạnh thốc vào và bỗng nhiên Hoàng thấy tối mày tối mặt, nền nhà như bị sụp xuống. Hoàng vươn tay bíu lấy cửa sổ nhưng cánh tay không thể chạm được và Hoàng đổ sập xuống.

Trong khi đó, trên giường, Lệ trở mình ngáp một hơi rõ dài rồi lại chìm trong giấc ngủ...

***

Tại phòng khách của trại tạm giam, kim đồng hồ chỉ 12 giờ 30 phút.

***

Ly ôm chum tiền, cùng với Vũ, Huyền, Thúy vào phòng khách. Ly đặt chum tiền lên trên bàn:

- Đây là số tiền bố cháu đã giấu. Hôm nay cháu xin nộp cho các bác.

Nói rồi Ly ngồi thụp xuống khóc rung bần bật.

Chánh án Thiều đỡ Ly đứng dậy và cứ để cho cô gục đầu vào vai mình khóc tiếp. Ông ra hiệu cho mọi người im lặng và nói thầm thì:

- Cứ khóc đi con. Khóc nữa đi! Các bác rất cảm ơn con. Con dũng cảm quá.

Hồi lâu sau, Ly ngẩng đầu và nói:

- Các bác, các chú chấp nhận lời thỉnh cầu của cháu chứ?

Ông Viện trưởng Viện Kiểm sát gật đầu:

- Các bác đã nghe bác Công nói hết rồi và đồng ý cho cháu gặp bố.

Rồi ông ra lệnh:

- Đề nghị các đồng chí cho lập biên bản về số tiền này.

Đống tiền đôla được bày lên bàn. Tất cả vẫn còn nguyên 20 gói.

Biên bản được lập xong, ông chánh án bảo đồng chí Trưởng giám thị trại giam:

- Anh thu xếp một phòng để cho cháu Ly và hai cô đây nghỉ ngơi. Chúng ta có mấy việc cần phải bàn gấp.

Chờ cho Ly, Thúy và Huyền theo anh Trưởng giám thị đi ra. Giám đốc Công đưa cho Vũ xem bản khai mới của Phan Hồng Hải. Vũ đọc xong, anh đấm mạnh tay lên bàn.

- Thằng khốn nạn, đến giờ nó mới mở mồm ra nói.

***

Tại phòng giam của Trần Hùng Lân. Lân ngửa cổ uống hết bình nước rồi nằm xuống sàn. Ngón tay trái và ngón trỏ vẫn cầm chắc nửa lưỡi dao cạo. Lân bỗng đứng dậy và đi ra cửa. Lân gí mũi vào khe cửa và hít đến căng lồng ngực ngọn gió lành lạnh mang hơi ẩm. Trong làn không khí mới mẻ ấy, Lân cảm thấy như có thoang thoảng mùi hoa hồng từ vườn hồng trước cửa. Lân ghé mắt vào khe cửa và chợt giật mình vì thấy thấp thoáng như có người đứng canh ngoài cửa. Bóng người đó đứng bất động và rõ ràng là đang quay mặt vào phòng giam. “Có lẽ họ đến canh mình” - Lân thầm nghĩ và mỉm cười đắc thắng khi nghĩ đến một hai giờ nữa, họ mở cửa vào thì Lân đã đi xa, thật xa rồi. Lân quay vào rồi nằm xuống và khẽ lẩm bẩm: “Thôi, đã đến lúc ta phải đi đây. Vũ ơi, xin mày tha thứ cho tao và hãy nhớ lời tao cầu xin mày. Hãy coi chúng nó như con”.

Rồi Lân nhắm mắt lại và chích lưỡi dao cạo vào cổ tay trái và siết mạnh. Một cảm giác lạnh buốt nhói lên làm Lân phải cắn chặt môi dưới mới không để phát ra tiếng kêu.

 Máu phụt lên thành vòi. Lân thả tay vào xô nước để bên cạnh...

***

Tại phòng khách của trại tạm giam. Kim đồng hồ chỉ 1 giờ sáng.

 ***

Ông Chánh án Nguyễn Quang Thiều dõng dạc:

- Căn cứ vào những lời khai mới của Phan Hồng Hải như vậy vụ án cần phải được làm sáng tỏ thêm nhiều điều. Vì vậy tôi đề nghị các đồng chí cho ngừng thi hành bản án tử hình sáng mai đối với hai phạm nhân Trần Hùng Lân và Phan Hồng Hải, đồng thời cho khởi tố bị can ngay đối với Lê Hoàng. Đề nghị các đồng chí cho biểu quyết.

Tất cả các cánh tay đều giơ cao.

Hết

Nguyễn Như Phong

 

  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps