Người đàn bà của chồng tôi

09:51 | 19/09/2014

731 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
(Petrotimes) - 6 năm kết hôn, chỉ có 2 năm là tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc, 4 năm kia tôi sống trong cảnh… “chồng chung”. Nói “chồng chung” là bởi mặc dù phát hiện chồng mình lén lút qua lại với một người phụ nữ khác nhưng tôi chẳng biết làm sao để kéo anh lại với mình. Bỏ anh thì tôi không dám, vậy là tôi cứ dùng dằng sống một cuộc sống buồn tẻ bên anh, dù biết rằng anh vẫn “đi lại” với người đàn bà kia.
Tôi biết người đàn bà đó là ai, biết cả tên tuổi, số điện thoại, nơi chị ta làm việc và biết cả gia đình chị ta – chị ta có chồng cũng là người người thành đạt và có một cậu con trai 4 tuổi. Tức là, khi con trai được một tuổi, chị ta đã bắt đầu ngoại tình với chồng tôi. Nếu theo như tôi biết thì chồng chị ta hơn chồng tôi ở rất nhiều mặt, vậy mà không hiểu tại sao chị ta lại chán chồng mà đến với chồng tôi.


Tôi không quan tâm đến chị, bởi tôi chấp nhận cuộc sống chỉ cần có chồng bên cạnh cho đỡ mang tiếng, để bố mẹ đỡ buồn về tôi, chứ tôi cũng không cảm thấy quá đau khổ khi biết chồng có “phòng nhì”, “phòng tam” gì đó. Trước đây khi chưa có chị, đúng là anh rất yêu và quan tâm đến tôi. Nhưng từ ngày có chị, anh dường như cũng chỉ coi tôi là hàng xóm sống chung nhà mà thôi, dù là hai nhà “hàng xóm” này vẫn có quan hệ mật thiết với nhau.

Nhưng rồi, thật tình cờ khi tôi và chị lại là đối tác trong một hợp đồng kinh doanh lớn. Dù rất khó chịu nhưng tôi lại muốn đây là dịp để tìm hiểu về chị - người đàn bà đã làm chồng tôi mê mẩn biết bao nhiêu năm.

Chị đẹp, phải công nhận là chị rất đẹp, đến tôi cũng còn muốn ngắm nhìn chị nữa là. Chị giỏi. Chị khéo xã giao. Sếp tôi còn phải khen chị đến vài lần trong ngày rằng “người đâu mà khéo ăn khéo nói”. Nhưng nếu chỉ thế thôi thì chưa chắc đã cuốn hút được chồng tôi đến thế, bởi tôi cũng là người phụ nữ vừa đẹp, vừa giỏi và vừa khéo ngoại giao chẳng kém gì chị. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, đó là chị rất thân thiện. Chị nói chuyện với tôi mà như thể chúng tôi là chị em, là bạn bè chứ không phải là đồng nghiệp, càng không phải là tình địch. 


Chẳng biết chị có biết vợ của nhân tình của chị chính là tôi hay không mà chị dễ dàng kể với tôi những chuyện rất riêng tư sau khi chị em đã trở nên "thân thiết". Khi vụ hợp đồng kết thúc cũng là khi tôi hiểu rõ hơn về chị. Chị có một gia đình hạnh phúc. Nhưng để có được hạnh phúc như ngày hôm nay, chị cũng đã vô cùng vất vả. Hóa ra, chị và chồng tôi từng là người yêu cũ cùng học phổ thông rồi cùng nhau ra Hà Nội học đại học. 

Người đàn bà của chồng tôi

Chị và chồng tôi đã qua lại với nhau 


Nhưng cả hai không đến được với nhau, mỗi người đi theo con đường riêng của mình và cũng có gia đình riêng. 3 năm trước tình cờ gặp lại nhau, sau giây phút ngỡ ngàng với những kỉ niệm ùa về, cả hai đã không giữ được mình. Và cũng từ đó gia đình chị không còn yên ổn như trước nữa. 3 năm qua anh luôn đeo đẳng, làm phiền chị, làm chị mệt mỏi, gây xáo trộn và hiểu lầm cho gia đình chị. Anh làm mọi cách để lôi kéo chị, anh muốn hai người nối lại tình cảm, hay chí ít thì cũng là giữ quan hệ “mật thiết” với nhau vì anh không thể nào quên được chị.

Chị rất yêu chồng, nên sau lần sa ngã đó chị cảm thấy vô cùng có lỗi với chồng, với mình, với người tình cũ và với vợ của người tình cũ. Chị bảo, cùng là phụ nữ, cũng là đang có gia đình hạnh phúc, nếu là chị phát hiện chồng mình ngoại tình thì chị cũng sẽ đau khổ lắm. Vậy nên chị không được phép gieo đau khổ đó cho bất kì người phụ nữ nào khác, cho dù đó là vợ của người tình cũ của chị đi chăng nữa.

Vậy nên chị kiên quyết nói “không” và luôn khuyên anh hãy nghĩ về gia đình mình bởi nơi đó có người vợ thực sự yêu thương anh, dành cho anh, chứ anh và chị giờ không còn là dành cho nhau nữa. Chị khuyên anh hãy đừng vì chị mà chần chừ chuyện sinh con, đứa con sẽ là cầu nối cho vợ chồng. Thế nhưng, có vẻ như anh ta không muốn hiểu điều đó. Vậy là buộc lòng chị phải cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh, không bạn bè, không đồng môn...

Vậy đấy, hóa ra người đáng trách không phải người đàn bà của chồng tôi mà chính là người đàn ông của tôi. Dù những lời chị nói là đúng, là sai hay để nhằm mục đích gì đi nữa thì tôi vẫn nên cảm ơn chị vì nếu chị không nói thì chắc chẳng bao giờ tôi nhận ra rằng chồng tôi cố tình không muốn có con với tôi chứ không phải vì anh “yếu” như anh vẫn thường nói. Và tôi biết tôi cũng không còn ý định muốn giữ chồng nữa rồi.

Thế đấy, trong cuộc đời này ẩn chứa rất nhiều những điều ngạc nhiên, thậm chí đến bất ngờ. Chúng ta không thể phiến diện mà nhìn mọi thứ để rồi khi thấy gia đình có nguy cơ "tan đàn xẻ nghé" là vội vàng quy hết trách nhiệm cho người thứ ba. Hãy nghĩ rằng, trên đời này vẫn có những người biết nghĩ đến hạnh phúc của người khác và hiểu được giá trị của tình yêu.

T.H.N