Chuyện khó tin nhưng có thật (số 75): Tôi đã đúng hay sai khi bỏ chị... lấy em? (Kỳ 1)

07:00 | 28/01/2015

7,577 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Tôi luôn cảm thấy dằn vặt lương tâm mình; luôn có cảm giác mình đã ngập sâu trong bể khổ cuộc đời, càng vùng quẫy càng không thể dứt ra được. Mỗi một ngày qua đi là một ngày tôi cảm giác như mình vừa đi qua một giấc mộng hãi hùng.

Một đêm qua đi trong giấc ngủ vùi mệt nhọc những ẩn ức, tỉnh giấc là tôi lại đối mặt với những dằn vặt. Tôi luôn luôn mang nặng trong lòng mình một câu hỏi: Làm sao để dứt được tội lỗi?

Tôi đã yêu P. và có một mối tình đầu sâu đậm trước khi kết hôn với vợ tôi sau này. Tôi và P. tình cờ gặp nhau trên sân ga thành phố Vinh. Ngày đó, tôi vừa nhập ngũ và đang trên đường vào đơn vị. Còn P. trên đường nhập học một trường cao đẳng ở phía Nam.

Có lẽ số phận đã sắp đặt, không hẹn mà chúng tôi cùng lên một chuyến tàu tốc hành Bắc - Nam, và toa tàu chở những người lính trẻ như tôi sát ngay cạnh toa tàu có P. ngồi. Suốt đêm trên tàu, chúng tôi đã nói chuyện với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Tuổi trẻ trái tim rộng mở nhiều khao khát nên chúng tôi dễ dàng xích lại gần nhau, mở rộng tâm hồn mình.

Tình yêu những rung động đầu đời giữa người con trai 18 tuổi và cô gái cũng vừa chớm tròn 18 tuổi bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. Ngay từ giây phút gặp gỡ nhau, chúng tôi đã biết trái tim mình thuộc về nhau mãi mãi. Đơn vị tôi đóng quân ở Vũng Tàu. P. học ở TP HCM. Tình yêu theo những cánh thư xếp đầy trong hành trang tuổi trẻ của hai đứa. Vài tháng một lần, những ngày nghỉ cuối tuần, hai đứa lại cố tìm mọi cách để được gặp nhau.

Khi thì tôi xin đơn vị hai ngày nhảy xe đò lên TP HCM thăm P.; lúc thì P. lặn lội xuống Vũng Tàu thăm tôi. Hạnh phúc nhất là những dịp nghỉ hè của P. trùng với kỳ phép của tôi. Chúng tôi khoác ba lô cùng nhau bắt xe tốc hành về quê. Quê P. ở tận Nghĩa Đàn, còn tôi ở Nghi Lộc. Xa cách nhau đến hơn trăm cây số nhưng tuần nào hai đứa cũng tìm mọi cách để tới thăm nhau.

Tình yêu đầu đời như một cơn say ngọt ngào và ám ảnh. Chúng tôi đã hẹn nhau một ngày nào đó, khi P học xong, tôi cũng xuất ngũ có công việc ổn định thì sẽ đưa bố mẹ hai bên gặp gỡ và thưa chuyện với nhau để cho hai đứa nên vợ nên chồng.

Nhưng cuộc đời đâu được như ước nguyện. Khi P. sang năm thứ hai thì tôi được đơn vị cử ra nước ngoài học một khoá học kỹ thuật quân sự trong thời gian 1 năm. Ngày chia tay, P. khóc mãi và hứa sẽ chờ tôi trở về dù khoá học có lâu đến bao nhiêu. Tôi không ngờ, đó là cuộc chia ly mãi mãi của mối tình đầu. 2 năm sau, P. tốt nghiệp ra trường và về thành phố Vinh công tác ở một cơ quan tài chính. P. vẫn chung thuỷ đợi tôi như đã ước hẹn.

Mỗi tuần, P. viết cho tôi 2, có khi 3 lá thư đều đặn, và thường xuyên gọi điện thoại cho tôi. Nhưng khoá học của tôi dài hơn dự kiến 1 năm. Sau khi tốt nghiệp khoá học, do kết quả xuất sắc, tôi được cử thẳng học tiếp hàm thụ 1 năm nữa. Vậy là giấc mơ về một mái ấm gia đình, về một hạnh phúc bình dị với P đành phải gác lại thêm 1 năm nữa.

Tôi đã tính chuyện sẽ xin nghỉ phép về nước để cưới P. sau khi hoàn thành khoá học. Tôi cũng đã viết thư thưa chuyện với bố mẹ tôi việc tôi và P yêu nhau đã mấy năm nay và đã tìm hiểu nhau rất kỹ để có thể đi đến hôn nhân.

Tôi xin phép bố mẹ tôi đợt nghỉ phép này tôi về nước sẽ tính chuyện nhờ bố mẹ tôi mang trầu cau đến nhà bố mẹ P. để xin phép cho chúng tôi nên vợ nên chồng. Mọi việc bàn tính về đám cưới, tôi cũng đã trao đổi trong thư và qua điện thoại với P. thật kỹ càng. P. cũng đã thống nhất với mọi bàn tính của tôi như ở trong thư. Chúng tôi không có điều gì phải lo lắng hay nghĩ ngợi nữa.

Lịch nghỉ phép diễn ra chậm mất 6 tháng so với bàn tính của tôi với P. Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi vì tôi là cán bộ quân đội, xin nghỉ phép còn phải tuỳ thuộc về lịch học ở bên kia, và được sự đồng ý của đơn vị ở Việt Nam. Giấy tờ xin đi, xin lại, báo cáo đơn vị phải 6 tháng sau mới được duyệt. Ngày cầm vé máy bay về nước, tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. P. hứa sẽ ra sân bay Nội Bài đón tôi cùng gia đình. Tôi háo hức và sung sướng vô cùng...

Bao nhiêu nhớ nhung, chờ đợi mong ước chỉ chực vỡ oà khi máy bay đáp xuống sân bay Nội Bài. Tôi chỉ chực khóc oà lên khi nhìn thấy bố mẹ tôi mà không thấy bóng dáng của P. đâu. P. đã không đến như đã hứa hẹn với tôi. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là do có thể P. ngại ngùng với bố mẹ tôi, hơn nữa hai bên gia đình cũng chưa đến nhà nhau để thưa chuyện nên P. giữ ý, và vì thế đã không dám vượt quãng đường 350km cùng bố mẹ tôi ra sân bay đón tôi.

Tôi đã đưa ra bao nhiêu lý do để biện minh cho việc vắng mặt của P. Tôi gọi điện cho P nhưng ở cơ quan P. mọi người bảo P. đi vắng. Tôi rất lo lắng và gần như phát điên lên vì không làm sao liên lạc được với P. Linh cảm trong tôi có điều gì đó không lành đang xảy ra giữa tôi và P.

Về đến sân ga Vinh, tôi nhìn thấy P. đang đợi tôi ở đó. Không giấu nổi cảm xúc, tôi bỏ bố mẹ đang ngỡ ngàng nhìn P, chạy ù lại bên P và chực ôm chầm lấy cô ấy. P. lùi lại và lý nhí nói với tôi: "Anh ơi, em không phải là chị P. Em là em gái của chị P., chị bảo em ra đón anh".

Tôi khựng người lại. Đến bây giờ, sau gần 3 năm yêu nhau, tôi mới biết P có một người em gái song sinh giống P. như hai giọt nước. Những lần tôi và P. về hè, đưa nhau lên nhà P. để thăm P., tôi chưa bao giờ gặp em gái song sinh của P. Vì em gái P đi học ở Vinh không về. Tôi cũng không hiểu vì sao không lần nào tôi gặp em gái của P cả.

Có thể do hai chị em học ở hai nơi, mỗi lần tôi lên nhà vô tình không gặp M. nên tôi cũng không biết P. có em gái song sinh là M. Với lại, hình như khi yêu, người ta chỉ biết quấn quýt lấy nhau mà quên mất việc phải biết cả những thành viên khác trong gia đình người mình yêu. Tôi vô tư và bản thân P. cũng không nói gì nên tôi không hề biết.

Sau những phút giây bối rối ban đầu vì tôi suýt nhầm em gái của P. với P., cuối cùng tôi và M cũng nói chuyện với nhau. Không hiểu sao, mọi cảm xúc khi trở về Việt Nam và mong muốn được gặp P của tôi cứ mỗi lúc lại bị nén lại thành một tảng đá đè nặng ở trong ngực. Bao nhiêu rạo rực, háo hức mong đợi chỉ chực vỡ oà như thác lũ, giờ bị bất ngờ chặn đứng lại như có một vách núi trước mặt.

M. chỉ nói với tôi là chị P. bận, chị bị điều đi công tác đột xuất không thể ra đón anh được. Chị P. nhờ em thay chị đi đón anh. Tôi không biết nói gì hơn nữa trước tình huống không lường trước này. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vui vẻ, hỏi thăm và trò chuyện với M để làm dịu bớt cơn giận dữ hờn tủi khi tôi trở về sau hơn 1 năm xa cách mà người yêu tôi vì lý do nào đó đã không ra đón tôi.

Chúng tôi chỉ nói chuyện với nhau được mấy chục phút. Tôi giới thiệu M. với bố mẹ tôi và thưa với bố mẹ việc P bận công tác đột xuất nên đã không ra ga đón tôi như dự định. Bố mẹ tôi nhìn thấy M. giống P. như đúc đã thốt lên ngỡ ngàng. Càng ngỡ ngàng hơn khi biết được M chính là người em gái song sinh với P.

Cuộc gặp gỡ khá vui vẻ, thân mật và tình cảm. Bố mẹ tôi trước khi chia tay với M. đã mời M. mai mốt lúc nào chị P. về thì sẽ lên nhà chơi. Bố mẹ tôi cũng nhắn qua với M là đợi chị P đi công tác về thì hai bác sẽ lên nhà P để nói chuyện với bố mẹ P. về việc hôn nhân của tôi và chị P.

Trước khi chia tay, tôi hỏi M. lúc nào chị P. đi công tác về. Tôi cũng nói luôn với em là tôi về phép lần này chỉ được 1 tháng, và về để tính chuyện làm đám cưới với chị của M., vì anh chị đã yêu nhau và chờ đợi nhau suốt hơn 2 năm nay rồi.

Khi nghe tôi nói vậy, M. thoáng bối rối, em không nhìn thẳng vào tôi mà nhìn xuống đất và khẽ nói: "Em biết rồi ạ. Chuyện anh chị, chị P. nói hết với em. Bố mẹ cũng biết chuyện anh về lần này để tính chuyện trăm năm với chị P.".

Chia tay M., tôi trở về nhà mình cùng bố mẹ, trong lòng nặng trĩu một nỗi buồn mơ hồ. Ở nhà được hai ngày, ruột gan tôi như có lửa đốt. Tôi không thấy bóng dáng của P đâu, cũng không một tin tức nào. Nhà tôi lúc này đã lắp điện thoại bàn, tôi liên tục gọi vào số máy cơ quan của P. nhưng mọi người bảo P. đi công tác vắng. Không chịu đựng nổi cảm giác chờ đợi, tôi phi xe máy lên thành phố Vinh để tìm P.

Tôi đến cơ quan nơi P. làm việc để tìm P. nhưng bác trực ban ở đấy bảo với tôi P. cắt phép về Nghĩa Đàn để chuẩn bị cưới chồng. Tôi qua khu tập thể cán bộ công nhân viên cơ quan P., nơi P. đang ở tập thể ở đó để hỏi tin tức về P nhưng mọi người đều bảo P đang cắt phép về quê cưới chồng.

Trong lòng buồn tan nát, tôi chạy xe máy lên Nghĩa Đàn tìm đến nhà P. Cha mẹ P. đã biết tôi là người yêu của P. Mọi người rất vui khi tiếp đón tôi. Thực tâm, đã từ lâu, cha mẹ P. coi tôi như con cái trong nhà. Chỉ chờ một lễ cưới diễn ra nữa là tôi thành con rể của họ.

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 75): Tôi đã đúng hay sai khi bỏ chị... lấy em? (Kỳ 1)

(Ảnh minh họa)

Khi tôi đến chơi, mọi người tề tựu đông đủ, trong đó có anh trai của P. và em gái của P là M, nhưng tuyệt nhiên không thấy P. Bố mẹ P cũng không hề biết P đi đâu. Chỉ có em gái M. hình như có biết chuyện gì đó. Em ít nói, ít cười, lặng lẽ chăm sóc tôi.

Tôi ở lại nhà P. chơi hai ngày, hai đêm, có ý chờ P. về. Khoảng thời gian đó, M .luôn ở bên cạnh tôi, trò chuyện với tôi, hỏi han việc học hành và cuộc sống của tôi ở bên kia để cho tôi khuây khoả đỡ buồn. Càng nói chuyện, tiếp xúc với M., tôi càng nhớ P. hơn, vì M. giống chị như hai giọt nước. Thường thì chị em song sinh rất giống nhau cả về ngoại hình lẫn tính cách.

Thời gian ở chơi nhà P., tôi đã dùng tiền học bổng của mình để lắp cho gia đình P. một cái máy điện thoại cố định, tiện cho việc liên lạc. Tôi nói với cha mẹ P. và em M. rằng, đằng nào thì tôi cũng về làm rể, nên lắp điện thoại trước để tiện cho việc gia đình hai bên liên lạc với nhau, và bản thân P. muốn gọi cho tôi cũng tiện.

Tôi không thể ngờ được đó là khoảng thời gian P. trốn không gặp tôi. Tôi đã chờ đợi P. vô vọng hết 30 ngày phép. Tôi không thể hiểu nổi tại sao P. lại tàn nhẫn như thế. Nếu P. không yêu tôi nữa, hay có điều gì đó đã xảy ra với P. thì P. nên gặp tôi để nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Tại sao P. lại hèn nhát và tàn nhẫn với tôi như vậy chứ. Tôi quá tuyệt vọng. Bố mẹ tôi cũng gạn hỏi tôi, giữa hai đứa có chuyện gì không. Tôi không biết trả lời với bố mẹ như thế nào, chỉ biết oà khóc và nói thật với bố mẹ P. tránh mặt con và bản thân con cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bố mẹ tôi rất buồn, chỉ động viên tôi vượt qua cú sốc tâm lý này. Bằng sự từng trải và nhạy cảm của một người mẹ, mẹ tôi đã nói với tôi: "Con đừng trách P. Chắc là cô ấy có chuyện khó nói, không thể gặp con được. Con hãy cố đợi thêm thời gian nữa, thế nào P. cũng sẽ liên lạc lại với con".

Tôi trở lại nước bạn học nốt khoá học trong thời gian 1 năm nữa với một trái tim buồn đau tan nát. Sang đến Tiệp thì tôi đã nhận được 1 lúc 3 bức thư, trong đó có 1 bức của P và 2 bức của em gái P gửi cho tôi. Thì ra, cả 3 bức thư này hai chị em đã viết cho tôi ngay khi tôi còn ở Việt Nam. Những gì không thể nói được cùng tôi thì cả hai chị em P và M đã tìm cách nói với tôi qua lá thư vô tri vô giác. Ở đó, cả hai đã gửi gắm những tâm sự thật của lòng mình. Những tâm sự làm cho trái tim tôi nát tan. (Còn nữa)

Theo ANTG cuối tháng

 

  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps
  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps