Chuyện khó tin nhưng có thật (số 25): Mẹ tôi đã từ bỏ hạnh phúc của mình vì gia đình

07:00 | 27/11/2014

1,927 lượt xem
Theo dõi PetroTimes trên
|
Mặc dù câu chuyện tôi kể trong lá thư là một câu chuyện vô cùng xúc động và đáng suy nghĩ. Tuy giấu tên nhưng tôi hiểu rằng những người trong gia đình, họ hàng và những người quen đều nhận ra những người trong câu chuyện này. Tôi tin tất cả sẽ không phản đối khi tôi kể câu chuyện của gia đình tôi.

Khi tôi 10 tuổi thì bố tôi mắc bệnh ung thư dạ dày và mất. Không gì có thể kể xiết được sự đau buồn của mẹ con tôi. Bố tôi mất khi mẹ tôi còn trẻ và để lại cho mẹ tôi hai đứa con: chị gái tôi và tôi.

Sau ba năm đoạn tang bố tôi, gia đình bên nội tôi đã nghĩ đến chuyện rồi mẹ tôi sẽ đi bước nữa. Mọi người nghĩ thế là rất đúng và rất thực tế vì mẹ tôi còn trẻ và rất đẹp. Tôi là con gái nhưng cũng còn phải thừa nhận mẹ tôi là một người đàn bà đẹp và thật dịu hiền. Nhiều lúc, tôi ngồi ngắm mẹ đến ngẩn ngơ. Chính ông bà nội tôi đã nhiều lần nói chuyện với mẹ tôi về tương lai của mẹ. Ông bà nội tôi sẽ vô cùng tiếc nếu mẹ tôi đi bước nữa mặc dù ông bà nội tôi hiểu rằng để mẹ tôi đi bước nữa là một việc làm có đức. Bởi mẹ tôi không những đẹp mà còn là một người con dâu vô cùng hiếu thảo.

Ông bà nội tôi thường nói với hai chị em tôi là ăn ở như mẹ các cháu thì chẳng ai có thể ghét được. Nhưng mẹ tôi đã không đi bước nữa. Không phải mẹ tôi không chọn được người mình yêu thương mà ngược lại, người đàn ông mẹ tôi vô cùng yêu thương và cũng vô cùng yêu thương mẹ tôi lại chính là chú ruột tôi.

Khi bố tôi còn sống, chú tôi rất kính trọng và yêu mến chị dâu. Chú tôi là giáo viên dạy toán ở một trường phổ thông trung học của thành phố. Chú tôi thực sự là một giáo viên rất giỏi chuyên môn và vô cùng nhân ái. Từ các thầy cô cùng trường đến học sinh và phụ huynh đều yêu quý và kính trọng chú tôi. Chưa bao giờ chú tôi có một hành động nào không phải với mẹ tôi.

Sau khi bố tôi mất được gần hai năm thì tình yêu với mẹ tôi đã nảy nở trong trái tim của chú tôi. Khi biết được điều này, mẹ tôi vô cùng sợ hãi. Nhưng rồi chính trái tim mẹ tôi cũng đã nảy nở tình yêu với chú tôi. Chỉ khi đến 17 tuổi, tôi mới nhận ra tình yêu của mẹ tôi và chú tôi một cách rõ ràng.

Chú tôi sống trong ngôi nhà cùng ông bà nội và mẹ con tôi. Chú tôi vẫn giữ đúng thái độ của một người em chồng với chị dâu nhưng nhiều lúc tôi thấy mẹ tôi và chú nhìn nhau thật yêu thương và cũng thật buồn. Rồi mọi chuyện phải đến như nó phải đến.

Chú tôi đã viết một lá thư dài gửi cho mẹ tôi. Lá thư ấy sau này mẹ tôi đã cho tôi đọc. Tôi đã đọc lá thư đó và khóc suốt đêm. Tôi khóc vì tôi thương mẹ tôi và thương chú tôi. Tôi khóc vì thực sự thấy đó là một tình yêu vô cùng mãnh liệt và chân chính. Tôi đã hỏi mẹ tôi là có yêu chú tôi không. Mẹ tôi ôm lấy tôi và nghẹn ngào khóc.

Trong đời tôi thấy mẹ tôi khóc hai lần đau đớn. Lần thứ nhất mẹ tôi khóc khi bố tôi bỏ mẹ con tôi ra đi vĩnh viễn. Lần thứ hai là khi tôi hỏi về chuyện tình yêu giữa mẹ và chú tôi.

Nhiều ngày sau khi đọc lá thư đó, tôi thương cả hai người, nhưng lòng tôi cũng hoang mang không biết phải làm gì. Rồi sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi đã gặp chú tôi và nói với chú tôi rằng mẹ tôi cũng yêu chú như chú yêu mẹ tôi. Tôi nói với chú tôi hãy yêu thương mẹ tôi và hãy giành lấy mẹ tôi.

Chuyện khó tin nhưng có thật (số 25): Mẹ tôi đã từ bỏ hạnh phúc của mình

(Ảnh minh họa)

Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu được vì sao một đứa con gái trẻ như tôi ngày ấy lại có thể làm được một điều như thế. Tình yêu của mẹ tôi và chú tôi càng ngày càng trở nên sâu sắc ngỡ không gì cản nổi. Nhiều đêm, tôi thấy chú tôi và mẹ tôi ngồi nhìn nhau im lặng cho đến nửa đêm. Mẹ tôi trẻ ra và đẹp lên rất nhiều.

Tôi biết hai người không thể nào thiếu nhau được nữa. Những bữa ăn ngon tôi biết mẹ tôi nấu cho chú tôi. Những lọ hoa đẹp tôi biết mẹ tôi cắm cho chú tôi. Nhưng có nhiều đêm tôi bắt gặp mẹ tôi gục đầu trước ban thờ có ảnh của bố tôi. Những lúc như thế, mẹ tôi như một người xa lạ không còn hồn vía nào nữa. Những đêm như thế, mẹ tôi thức cho tới sáng.

Tôi vô cùng thương mẹ. Chính vì thế mà một buổi tối tôi đã nói rằng mẹ tôi và chú tôi phải sống cùng nhau, phải làm lễ cưới. Mẹ tôi bước đến trước tôi và bất ngờ tát mạnh vào mặt tôi. Tôi choáng váng. Nhưng lý trí trong tôi đã mách tôi rằng hành động đó của mẹ tôi là sự minh chứng tình yêu quá hạnh phúc và cũng quá đau đớn của mẹ tôi dành cho chú tôi. Tôi ôm lấy mẹ tôi, oà khóc và nói: Mẹ ơi, con thương mẹ quá. Mẹ tôi cũng oà khóc theo.

Mẹ tôi bảo với tôi là mẹ tôi phải đi khỏi ngôi nhà của chúng tôi. Tôi nói với mẹ là nếu mẹ tôi đi thì ai chăm sóc ông bà nội đã già yếu. Sau ngày ấy, tôi đã gặp ông bà nội tôi. Tôi đã cố gắng hết sức tìm cách để nói với ông bà tôi hiểu tình yêu giữa mẹ và chú tôi. Tôi đã kể lại cho ông bà biết mọi chuyện giữa mẹ và chú tôi. Tôi van xin ông bà nội hãy tha thứ cho mẹ và chú tôi và hãy nghĩ đến tình yêu chân thành và sâu sắc của hai người.

Nghe xong câu chuyện của tôi, cả ông bà tôi đều giàn giụa nước mắt. Ông tôi im lặng một hồi lâu rồi nói: "Ông bà lâu nay cũng cảm thấy chuyện đó. Nhưng ông bà không dám hỏi. Ông bà thầm mong mẹ cháu và chú cháu hạnh phúc".

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ được nghe những lời diệu kỳ như thế trong cuộc đời tôi. Tôi không thể tả nổi tôi hạnh phúc đến nhường nào. Lúc đó, tôi hoàn toàn tin vào suy nghĩ của một cô gái trẻ là tôi. Tôi đã tin tình yêu giữa mẹ và chú tôi là hoàn toàn chính đáng và rất đẹp. Lòng tin đó trở nên bền vững hơn bao giờ hết khi tôi được nghe lời của ông nội tôi. Tôi đã cầu xin ông bà nội tôi hãy tác thành đôi lứa cho mẹ và chú tôi.

Ông bà đã mời mẹ tôi, chú tôi và hai chị em tôi để nói lên lòng mình. Chú tôi đã khóc trong hạnh phúc. Nhưng khi ông bà nội tôi hỏi ý kiến của mẹ tôi. Mẹ tôi cũng khóc và thưa: "Bố mẹ đối với con hơn cả con đẻ. Con sống làm dâu hai lần trong gia đình này cũng không trả hết ơn của bố mẹ. Nhưng chuyện này con không thể trả lời bố mẹ bây giờ được. Xin bố mẹ hãy cho con một thời gian suy nghĩ. Sau ngày giỗ chồng con năm nay con xin trả lời bố mẹ". Lúc đó, tôi tin chuyện trăm năm của mẹ và chú tôi sẽ có ngày đơm hoa kết trái.

Ngày giỗ bố tôi năm đó thật xúc động. Mẹ tôi chuẩn bị cỗ bàn vô cùng chu đáo. Mẹ tôi mua rất nhiều hoa tươi. Ngày hôm đó mẹ tôi thực sự hạnh phúc. Cả gia đình tôi rất xúc động và vui. Tôi hoàn toàn tin mẹ tôi đã có quyết định đi đến chuyện trăm năm với chú tôi. Đêm ấy, mẹ tôi đã ngồi nói chuyện với chú tôi rất lâu. Tôi thấy lòng hạnh phúc. Tôi yêu cả hai con người ấy vô cùng và tôi cầu mong những điều tốt đẹp đến với họ.

Nhưng cuối cùng điều tôi mong đợi đã không đến. Dù tất cả những người trong gia đình tôi ủng hộ tình yêu của mẹ và chú tôi, nhưng mẹ tôi đã từ chối chuyện trăm năm với chú tôi. Khi biết không thể nào lay chuyển được quyết định của mẹ tôi, chú tôi đã âm thầm xin chuyển công tác vào một tỉnh phía Nam.

Mấy ngày trước khi chú tôi lên đường, trước mặt ông bà nội và chúng tôi, mẹ tôi vẫn gắng tươi cười và giữ vẻ tự nhiên. Nhưng khi bước vào phòng riêng của mình thì mẹ tôi đổ gục xuống và nghiến răng kìm tiếng khóc. Mẹ tôi như người mất hồn và đôi lúc như không còn biết gì nữa. Tôi biết mẹ tôi đã quá yêu chú tôi. Bởi thế mà mẹ tôi phải chịu đựng đau đớn đến nhường nào.

Một tháng sau khi chú tôi đi, mẹ tôi đổ bệnh. Mẹ tôi già đi không thể nào tưởng tượng được. Bệnh tình của mẹ tôi cũng không rõ ràng. Mẹ tôi buồn u uẩn và càng ngày càng ít nói hơn. Tóc mẹ tôi bạc nhanh như có ai nhuộm. Tôi đau đớn mỗi khi nhìn thấy mẹ tôi. Vì thế tôi quyết định viết thư để cầu xin chú tôi hãy trở về. Tôi nói với chú tôi là chỉ có chú mới cứu được mẹ tôi. Chú tôi viết thư cho tôi thật đau đớn. Chú tôi viết nếu chú trở về thì chính chú không làm sao chịu nổi khi cứ phải xa cách người mình yêu thương đến thế.

Cuối cùng chú tôi cũng trở về. Đó là những ngày mà ông bà nội tôi và chị em tôi biết mẹ tôi khó có thể sống thêm được nữa. Tôi không bao giờ quên được hình ảnh khi mẹ tôi đang nằm trên giường thì chú tôi bước vào. Tôi thấy đôi mắt mẹ tôi bừng sáng.

Chú tôi bước đến, ngồi xuống bên mép giường và cầm lấy tay mẹ tôi. Mẹ tôi ngước nhìn chú tôi với đôi mắt đau đớn và nói: "Anh đừng đi nữa. Đừng bỏ em". Ba ngày sau mẹ tôi mất. Hình ảnh đó mãi mãi và mãi mãi chìm sâu trong máu thịt tôi. Tôi hiểu tình yêu của mẹ và chú tôi và tôi cũng hiểu vì sao mẹ tôi không đi tới hạnh phúc của mình.

Câu chuyện là vậy. Tôi có quyền kể ra câu chuyện đẹp và đau đớn này cho chính tôi và cho mọi người.

 

 

Thùy Linh

  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps
Lễ hội Du lịch Hà Nội 2024 sẽ có nhiều điểm mới hấp dẫn

Lễ hội Du lịch Hà Nội 2024 sẽ có nhiều điểm mới hấp dẫn

(PetroTimes) - Ngày 16/4, Trung tâm Xúc tiến Đầu tư, Thương mại, Du lịch TP Hà Nội (HPA) đã tổ chức buổi thông tin về Chương trình Lễ hội Du lịch Hà Nội năm 2024.
  • top-right-banner-chuyen-muc-pvps